Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 126



Chương 126: Tôi nghĩ đó là một đứa con trai!.

Lúc Vân Tử Lăng tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Bên cạnh không có anh.

Đây là lần đầu tiên anh không về nhà khi ở Nam Dương.

Bên cạnh trống rỗng khiến tâm trạng cô bị đè nén.

Cô ngồi dậy, tựa vào thành giường ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra.

“Tỉnh rồi à?”

Vân Tử Lăng hơi giật mình, nhìn người đang đi tới, đột nhiên không phản ứng kịp.

Người đàn ông đi đến, cười nói với cô: “Tối hôm qua tôi trở về trễ, sợ làm phiền em nghỉ ngơi cho nên ngủ ở phòng khách.” Anh đi tới bên cạnh cô: “Buổi sáng tôi có mở cửa hai lần nhưng thấy em vẫn còn đang ngủ, bữa sáng đã làm xong rồi đó!”

Vân Tử Lăng cau mày nhìn anh, cả người như chưa thể tiêu hóa hết được tin tức này.

“Sao vậy?” Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, duỗi tay ra bưng lấy khuôn mặt của cô: “Tại sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?”

“Tôi hôm qua anh trở về sao?”

“Ừ!”Anh gật đầu: “Ngày hôm qua tôi đi gặp Mộ Bạch nói chút chuyện, bị bọn họ lôi léo uống hơi nhiều, trên người toàn mùi rượu.” Anh bất đắc dĩ cười nói: “Tôi biết em không thích mùi rượu, hơn nữa bây giờ còn đang mang thai cục cưng, càng không thể ngửi được loại mùi này, nhưng mà em yên tâm, về sau tôi sẽ không uống nữa, tôi thực sự cảm thấy ngủ ở phong khách không thoải mái!”

Vân Tử Lăng không nói gì, nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mũi hơi chua xót.

“Sao vậy?” Hoắc Ảnh Quân đột nhiên nhìn thấy hai mắt cô đỏ ửng, lo lắng hỏi: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?’

Vân Tử Lăng lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì, tôi thấy trên sách nói, phụ nữ trong thời kì mang thai không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình, bữa sáng anh làm món gì vậy?”

Hoắc Ảnh Quân đỡ cô đứng dậy, nắm tay cô đi vào trong nhà vệ sinh, vừa bóp kem đánh răng cho cô vừa nói: “Tôi thấy thím Phương lúc nào cũng làm mì hoành thánh cho em ăn, sợ em ăn chán, cho nên hôm nay tôi đã học làm món bánh cuốn cho em ăn!”

“Bánh cuốn?” Vân Tử Lăng đang nhận kem đánh răng, nghe vậy thì khẽ giật mình, lâu lắm rồi cô chưa ăn những thứ này.

Sau khi nghe xong cái này, đột nhiên cô cảm thấy nước miếng của mình tiết ra rất nhiều.

“Đừng nhìn tôi như vậy, bánh cuốn này không cay!”

Vân Tử Lăng bật cười: “Không cay cũng không sao, chỉ cần có thể đổi món là được.”

Chẳng mấy chốc, cô đã đánh răng rửa mặt xong.

Hai người đi vào phòng khách, Hoắc Ảnh Quân bưng đĩa bánh cuốn đặt lên bàn.

“Chờ em ăn no rồi chúng ta cùng về nhà họ Hoắc.” Anh mỉm cười nhìn cô.

Vân Tử Lăng không hiểu nhìn anh.

“Hôm nay là sinh nhật bố anh!” Hoắc Ảnh Quân cười một tiếng nói.

“Cái gì?” Vân Tử Lăng giật mình, cô để đũa xuống: “Hôm nay là sinh nhật của bố sao? Anh, tại sao anh không nói cho tôi?”

Hoắc Ảnh Quân cười: “Không phải bây giờ tôi đã nói cho em rồi sao?”

Vân Tử Lăng nhíu mày, có chút không vui nói: “Nhưng tôi chưa kịp mua gì cả? Bây giờ anh mới nói thì làm sao tôi chuẩn bị kịp được?”

“Nhưng bây giờ cho dù em có chuẩn bị cái gì cũng không bằng việc em mang cục cưng đến gặp ông ấy.” Hoắc Ảnh Quân ăn ngay nói thật.

Vân Tử Lăng không vui: “Bỏ đi, em không ăn nữa, chúng ta đi đến cửa hàng đi, tôi định mua cho bố chút đồ.”

Nói xong cô muốn đứng dậy.

Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân đi đến ấn cô ngồi lại trên ghế: “Em cứ ăn đi, tôi đã chuẩn bị xong quà rồi!”

Vân Tử Lăng bất đắc dĩ nhìn anh,

“Thật ra bố anh không thiếu cái gì cả, thứ ông ấy muốn nhất, em biết mà!” ánh mắt Hoắc Ảnh Quân rất là ôn nhu.”

Vân Tử Lăng thấy vậy cũng đành thôi.

Sau khi ăn bữa sáng xong, thím Phương mua hoa quả về.

Hoắc Ảnh Quân bảo thím Phương đi cùng, để tránh hôm nay đông khách, anh không có thời gian quan tâm đến cô, sợ cô ở một mình không tiện.

――――

Sau một tiếng.

Ba người tới nhà họ Hoắc.

Hoắc Chấn Vũ là một người không thích khoa trương, cũng không thích quá xa hoa.

Nhưng hôm nay vẫn có rất nhiều người tới, những người này cơ bản đều là những người bạn già cũ của ông ta cùng một vài người thân phận không bình thường.

Đương nhiên, toàn bộ nhà họ Hoắc vẫn có phong cách nhất quán, khí chất thượng lưu và cao cấp.

Hôm nay Khúc Tịnh Kỳ mặc một bộ đồ duyên dáng sang trọng, nghiễm nhiên là bộ dáng của một chủ nhân nữ tôn quý.

Mà Hoắc Chấn Vũ ở bên cạnh bà ta thì mặc bình thường hơn nhiều, nhưng vẫn không thể che đậy được khí chất phi phàm của ông ta.

“Bố.” Hoắc Ảnh Quân ôm Vân Tử Lăng đi tới, nói.

Hoắc Chấn Vũ vội vàng cười nói: “Hai đứa đến rồi à?”

“Bố, chúc bố sinh nhật vui vẻ.” Vân Tử Lăng hơi xấu hổ.

Hoắc Ảnh Quân vội vàng đưa hộp quà trong tay cho ông ta: “Bố, đây chính là món quà Tử Lăng đích thân chọn cho bố đó!”

Nghe vậy, đầu của Vân Tử Lăng càng cúi thấp hơn nữa.

Hoắc Chấn Vũ cười một tiếng nói: “Bố không thiếu cái gì cả, không cần thiết phải mua mấy thứ này, Tử Lăng à, có thời gian rảnh thì con về đây nhiều hơn một chút, còn nữa, một lát nữa hai đứa nhớ lên xem phòng trẻ con ở tầng ba.” Nói tới đây, ông ta không thể che giấu nổi nụ cười: “Đây chính là căn phòng mẹ con tự mình làm đó!”

Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, cả hai người đều có chút kinh ngạc.

Hoắc Chấn Vũ nói: “Mẹ con ý, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì lại là đậu hũ, thật ra bà ấy con mong chờ đứa bé này ra đời hơn ai hết.”

Lời vừa dứt, đã có thêm mấy người nữa đến trước cửa.

Hoắc Chấn Vũ thấy vậy nói: “Bố đi tiếp khách trước, một lát nữa con nhớ kỹ phải nói chuyện với mấy chú này nhiều hơn nhá!”

Hoắc Ảnh Quân gật đầu rõ ràng.

Hai người đi vào bên trong thì thấy một đám các bà chủ đang trò chuyện, Khúc Tịnh Kỳ thấy cô đi vào thì không khỏi nhìn về phía bụng cô.

Mấy bà chủ kia cũng nhìn về phía cái bụng đang nhô lên của Vân Tử Lăng.

Hai người đi tới, Vân Tử Lăng lễ phép mỉm cười nói: “Xin chào các dì!”

Mấy bà chủ nhà giàu kia vội vàng gật đầu, cười hỏi thăm: “Mấy tháng rồi?”

“Sắp bốn tháng rồi ạ.”

“Nhanh như vậy rồi à, vậy chẳng mấy chốc nữa thai nhi sẽ biết cử động nha!”

Vân Tử Lăng mỉm cười một cái, không nói ý nhưng trên mặt lại đầy ý cười ôn nhu.

“Em có muốn về phòng nghỉ ngơi một lát không?” Hoắc Ảnh Quân nhìn cô hỏi.

Vân Tử Lăng gật đầu.

“Dì, mọi người cứ trò chuyện trước.” Hoắc Ảnh Quân nói rồi ôm vợ của mình đi về phía thang máy.”

Vân Tử Lăng vừa đi, mấy bà chủ nhà giàu lại bắt đầu bàn luận.

“Tôi nghĩ đó là con trai.” Khúc Tịnh Kỳ nói với bạn thân.

Mấy người khác cũng đồng thanh nói: “Đúng vậy, tuy bụng cô ấy hơi nhỏ, nhìn từ phía sau không giống như mang thai, nhưng đứa bé này chỉ sợ là cháu trai!”

Nghe vậy, ánh mắt của Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía bóng lưng của Vân Tử Lăng, trong ánh mắt có chút gì đó khiến người ta khó hiểu.

――――

Tầng ba.

“Hôm nay là sinh nhật của bố, Nhã Linh không về sao?” Vừa về đến phòng, Vân Tử Lăng đã nhìn về phía anh hỏi.

“Bố không cho con bé trở về, dù sao con bé cũng vừa mới nhập học vào trường đại học, mọi thứ vừa mới trở về quỹ đạo, lần này có trở về cũng không có tác dụng gì, đợi hôm nào được nghỉ sẽ về.”

Hoắc Nhã Linh đã nhập học vào đại học A nổi tiếng nhất ở nước ngoài.

Đương nhiên, trên cơ bản là dựa vào người quen và tiền tài để đi vào.

Tuy nhiên, ở nước ngoài có thể giúp cho cô ta rèn luyện tính độc lập và kỹ năng giao tiếp.

Vân Tử Lăng nhíu mày hơi lo lắng: “Một mình con bé liệu có ổn không?”

“Em yên tâm, ở bên kia có người chăm sóc con bé, con bé không có bết bát như em nghĩ đâu!” Hoắc Ảnh Quân cười.

Mà đúng lúc này có người gõ cửa phòng.

“Cậu chủ, ông chủ bảo tôi gọi cậu đi xuống dưới nhà.” Là giọng nói của thím Trương.

“Được, tôi biết rồi!”

Nói xong, anh nhìn về phía cô: “Em ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, chờ mọi người đến đông đủ thì tôi sẽ dẫn em xuống ăn một chút, đương nhiên, nếu em không muốn xuống, tôi sẽ bảo thím Phương mang lên cho em.”

“Không sao, một lát nữa tôi sẽ xuống,”

Hôm nay không phải sinh nhật ai khác, mà là Hoắc Chấn Vũ, là người đối xử với cô tốt nhất trong toàn bộ người nhà họ Hoắc.

Đương nhiên là cô không thể ở im trong phòng như vậy được.

“Được, vậy một lát nữa tôi sẽ lên đón em, hiện tại khách cũng vừa mới tới nên có chút hỗn loạn, nếu em thấy chán thì có thể xem TV.”

“Yên tâm đi, tôi không phải trẻ lên ba, anh nhanh chóng đi xuống đi” Vân Tử Lăng bất đắc dĩ dặn dò anh ta.

Hoắc Ảnh Quân dặn dò thêm vài câu mới mở cửa đi ra.

Sau khi người đàn ông rời đi, cô nhìn vào căn phòng trống rỗng rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Cô đã ở đây hơn một năm rồi nhưng cô vẫn chưa thể coi chỗ này là nhà.

Sư lưu luyến của cô với chỗ này còn không bằng căn chung cư kia.

Cô đứng dậy, tiện tay cầm lấy một cuốn sách rồi đi tới ban công, cô theo thói ngồi dựa lên ghế sopha ở dần đó.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cánh cửa bị gõ, cô mới lấy lại tinh thần.

“Mợ chủ.” Là giọng của thím Phương.

Vân Tử Lăng xỏ giày, sau đó đi ra mở cửa.

“Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi lên gọi mợ xuống.”

“Được!” Vân Tử Lăng khóa cửa rồi đi theo thím Phương xuống tầng.

Bên trong sảnh tiệc vẫn là hình thức tiệc đứng như trước, hải sản được vận chuyển bằng đường hàng không, đồ ngọt đều do đầu bếp Michelin làm.

Cả sảnh tiệc đều là tốp ba tốp năm người tụ tập lại nói chuyện phiếm.

Hoắc Chấn Vũ và Hoắc Ảnh Quân đang cầm Lăng Ý rượu trên tay và không ngừng xã giao với mọi người.

Khúc Tịnh Kỳ thì mày mày tươi cười chào hỏi với các quý cô quý bà.

“Thật xin lỗi, vợ của tôi tới rồi.” Hoắc Ảnh Quân khẽ vuốt cằm, chào hỏi với một người lớn tuổi rồi đi về phía Vân Tử Lăng.

“Có đói không!” Hoắc Ảnh Quân vội vàng đưa ly rượu trong tay cho người hầu, sau đó ôm eo cô đi về phía phòng bếp.

Vân Tử Lăng nhíu mày: “Đi đâu đấy? Không phải ăn ở bên kia sao?”

“Bên kia là tiệc đứng, không thích hợp với em, tôi đã dặn phòng bếp làm riêng bữa ăn dinh dưỡng cho em rồi.” Hoắc Ảnh Quân nói rồi ôm cô đi về phía phòng bếp.

“Cậu chủ, mợ chủ.” Đầu bếp vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức mỉm cười, vội vàng bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên.

Hoắc Ảnh Quân ngồi ở phía đối diện cô, cười nói: “Đây là cơm trưa mà chú Lưu đã chuẩn bị cho em, em phải ăn nhiều vào một chút.”

“Đúng vậy đó mợ chủ, tôi đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị đó, cô phải ăn nhiều một chút, xem tay nghề của tôi như thế nào.” Chú Lưu nói rồi đưa đũa cho cô.

“Cảm ơn chú Lưu.” Cô nói xong thì ăn một miếng cơm, quả thực là cô rất đói, chỉ là sau khi cô ăn vài miếng thì lại phát hiện Hoắc Ảnh Quân không hề động đũa: “Tại sao anh không ăn?”

“Anh không đói.” Anh vừa nói vừa đứng dậy đi đến bồn rửa mặt rửa sạch tay, sau đó thong dong bóc vỏ tôm cho cô.

Chú Lưu thấy vậy thì mỉm cười, sau đó quay lại bếp tiếp tục bận rộn nấu ăn.

“Cậu chủ.” Đột nhiên thím Trương đi tới.

“Hửm?” Hoắc Ảnh Quân ngẩng đầu nhìn thím Phương.

Thím Phương nhìn anh rồi lại nhìn Vân Tử Lăng, có chút chần chờ.

“Có chuyện gì?” Người đàn ông hỏi thăm.

Thím Trương nhìn về phía Vân Tử Lăng, nhíu mày khẽ nói: “Cô Vân Tử Diễm tới, cô ta nói….. Muốn gặp cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.