Chương 205 U ám cùng tuyệt vọng.
Tô Nhã Kỳ đi theo Vân Tử Lăng nhanh chóng đi tới phòng khách.
Đứng ở cửa một đôi tuấn nam mỹ nữ, bọn họ gắn bó cùng một chỗ, dưới ánh đèn, lộ ra là đẹp đẽ như vậy phối đôi.
Mà bắt mắt nhất chính là, cái kia trước mặt bọn họ……
người đàn ông Ngồi trên xe lăn.
Anh ấy rất gầy rất gầy.
Gầy gò trên mặt tựa hồ cũng không có nhiều khí sắc, nhưng, ánh mắt của anh ấy lại rất sáng, khóe miệng cũng là mỉm cười.
người đàn ông này cho người ta một loại cảm giác nói không ra lời, nhưng lại không hiểu sao có chút đau lòng.
“Anh, chị dâu” Hoắc Nhã Linh nhìn về phía bọn họ vội mỉm cười nói “sinh nhật vui vẻ!”
Thời gian trôi đi, khiến Hoắc Nhã Linh nhìn qua trưởng thành hơn rất nhiều so với Vân Tử Lăng.
Cô biết, trưởng thành của cô ấy tất cả đều là bởi vì Đa Đa……
“Chị dâu, anh!” Khúc Tịch Quân cũng kêu một tiếng theo.
Vân Tử Lăng kinh ngạc nửa ngày, lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần, “các em, các em đã tới?”
“Đúng a, ngạc nhiên chứ?” Hoắc Nhã Linh cười một tiếng, lộ ra rất là dịu dàng.
Vân Tử Lăng khó có thể tin nở nụ cười, tiếp lấy, nhìn về phía người con trai ngồi trên xe lăn đó con mắt không hiểu sao liền đỏ lên.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!” Người đàn ông mở miệng, thanh âm của anh ấy rất nhẹ, tựa hồ không chú ý nghe, thì nghe không được.
cái mũi của Vân Tử Lăng lập tức liền chua xót không được, con mắt cũng đỏ lợi hại.
Hoắc Ảnh Quân vội ôm bà ấy “con trai trở về nhìn em đấy, khóc cái gì, hử?”
Vân Tử Lăng vội hít một hơi thật sâu, tiếp lấy nhìn về phía bọn họ “bay đường dài mệt không, nhanh, mau vào!”
Hoắc Vũ Hạo liền đi lên trước tự mình đẩyĐa Đa.
Hoắc Giai Kỳ thì đi theo một bên, bọn họ đều là biết quan hệ giữa anh Đa Đa và mẹ mình.
Bọn họ cũng là toàn tâm toàn ý đối đãi người anh lớn này.
Tô Nhã Kỳ không hiểu nhìn về một màn này, cô không rõ, vì sao dì nhìn thấy người anh này sẽ kích động như thế?
Yến hội vẫn như cũ lục tục tiến hành.
Nhưng tâm tư của nhân vật chính rõ ràng không ở chỗ này.
Hoắc Ảnh Quân liền sớm kết thúc yến hội, để những bạn bè người thân rời đi.
Rất nhanh, trong phòng còn lại chỉ có nhà Mộ Bạch, cùng cô và nhà chú.
Bên trong phòng khách trên ghế sa lon, tất cả mọi người quay chung quanh lại với nhau.
Toàn bộ người ở đây đông đảo, rất là náo nhiệt.
Vân Tử Lăng kéo tay anh Đa Đa mấy phần nghẹn ngào, những năm này bà kỳ thật đều có thăm qua Đa Đa, thế nhưng, thân thể đứa nhỏ này luôn không tốt.
Bây giờ, ngay cả đứng đi đường đều thành xa xỉ.
Cho nên, hàng năm bà cũng sẽ cùng Hoắc Ảnh Quân đi máy bay đi Thụy Sĩ thăm anh.
Nhưng hai năm này, bà đi máy bay già ngất, buồn nôn, cho nên chỉ ở trong video nhìn qua anh.
Thật không nghĩ đến, anh thế mà tới.
Lặn lội đường xa, lại tới đây, chúc sinh nhật bà.
Nước mắt, làm sao đều khống chế không nổi.
bà có được ba đứa con, thế nhưng, Đa Đa trong lòng bà vẫn là có vị trí rất quan trọng rất quan trọng.
“Mẹ, đừng khóc a, con không phải đã tới sao?” Anh mỉm cười, nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau cho bà, mà ngón tay của anh mảnh mai lợi hại.
“Các em làm sao muốn tới, cũng không nói cho chúng anh biết trước?” Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía Hoắc Nhã Linh cùng Khúc Tịch Quân hỏi thăm.
Khúc Tịch Quân cười một tiếng, ôm Nhã Linh nói: “Chúng em muốn cho các anh một bất ngờ a, cho nên, không nói!”
“được rồi Tử Lăng, Đa Đa tới thăm câu, là chuyện tốt, đừng khóc a, hôm nay thế nhưng là sinh nhật của cậu đâý!” Mẫn Hy vội ngồi đến trấn an.
Vân Tử Lăng mới nín khóc mỉm cười.
Thế là, mọi người hàn huyên.
Không đầy một lát, Hoắc Vũ Hạo chủ động mở miệng “mẹ, mọi người lâu không gặp mặt, mọi người trò chuyện, con mang anh đi dạo, anh hẳn là còn không có ăn cái gì, sợ là đói chết rồi.”
Hoắc Vũ Hạo là người thông minh.
Từ khi vào cửa anh đã nhìn ra sắc mặt cô rất kém cỏi, chú mặc dù đang cười, nhưng là bóng ma đáy mắt rất nặng.
Chắc hẳn, hẳn là có chuyện gì……
Bọn họ những con trai con gái ở đây, không tiện người lớn bọn họ nói chuyện.
Thế là, anh liền chủ động yêu cầu dẫn bọn họ rời đi.
Nghe vậy, Hoắc Nhã Linh vội nói: “được,con mang anh con nhìn xem, thằng bé còn chưa ăn cái gì, con bảo phòng bếp làm chút cơm cho anh a!”
“vâng cô, chú mọi người trò chuyện trước!” Nói rồi, Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía các em trai em gái, lông mày nhíu lại.
Mọi người liền rất thông minh đi theo rời đi.
Mấy người trẻ tuổi đi tới phòng ăn bên kia, Hoắc Vũ Hạo để phòng bếp chuẩn bị cho anh mì sợi.
Tiếp lấy, mọi người liền quay chung quanh lại với nhau nói chuyện.
Những người này hiển nhiên đều không phải lần đầu gặp mặt, rất nhanh liền hàn huyên.
Tô Nhã Kỳ một mình đứng ở nơi đó cảm thấy rất là đột ngột.
Bởi vì, chủ đề trò chuyện của bọn họ, cô đều chen miệng vào không lọt.
Hoắc Giai Kỳ và Hoắc Anh Vũ cùng Mộ Chỉ Ưu luôn kéo Anh Đa đang nói chuyện, nói nói đều đang nở nụ cười.
Thế nhưng……
Cô không rõ bọn anh cười ở chỗ nào.
Không hiểu, cô đã cảm thấy mình có chút thất lạc.
“Mệt rồi sao?” Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đi đến trước mặt của cô, dắt tay của cô.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía ánh mắt quan tâm của anh, lập tức đỏ mặt “không có, không có!”
“Đi thôi, anh cùng em ra ngoài đi dạo”
“A? Không, không cần ở cùng anh trai sao?” Cô nói nhìn về phía Đa Đa, lại ngoái nhìn nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Người đàn ông cười một tiếng “không sao, bọn mình ra ngoài một chút”
Nói, liền ôm cô liền đi về phía cổng.
Ngoài phòng, trồng đầy các loại hoa, đến ban đêm, hương khí bốn phía.
Không hiểu, cũng làm tâm tình người ta rất vui vẻ.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía người đàn ông trầm mặc, có chút không rõ ràng cho lắm “Chú Hoắc, người vừa mới kia, là anh cả cảu chú?”
“Ừ!” Hoắc Vũ Hạo kéo cô mãi cho đến cái nôi bên kia, mới dừng bước.
Tiếp lấy, liền ra hiệu cô ngồi xuống.
Hai người liền ngồi ở cái nôi bên trên.
ánh trăng Đêm nay đặc biệt đẹp, toàn bộ bầu trời đều rất sáng.
Anh ấy là con trai của cô và chú, cũng là đứa trẻ đầu tiên của mẹ anh……” Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía bầu trời nhàn nhạt mở miệng.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía anh “đây là ý gì, cô cùng chú, sau đó lại là con của dì?”
Hoắc Vũ Hạo vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, mỉm cười đem sự việc trải qua nói đơn giản một lần.
Anh mặc dù nói không dài, nhưng là mỗi một câu đều là trọng điểm.
Nghe xong, Tô Nhã Kỳ liền hiểu rõ quá trình trong đó.
“Thế nào?” Nhìn cô không nói chuyện, Hoắc Vũ Hạo liền nghiêng đầu nhìn về phía cô hỏi thăm.
Tô Nhã Kỳ ngẩng đầu, con mắt đã sớm đỏ lên một mảnh “dì, dì thật vất vả a…… dì ấy, dì ấy thật thật vĩ đại……”
“Đồ ngốc, khóc cái gì đâu?” Hoắc Vũ Hạo vội nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Chú Hoắc!” Hai tay của cô bắt lại tay của người đàn ông “cháu phải thật tốt đối với dì, cháu phải quan tâm dì, chúng anh nhất định phải làm cho dì thật hạnh phúc sống hết đời!”
Hoắc Vũ Hạo nhìn bộ dáng cô đỏ lên cái mũi ánh mắt lại dị thường sáng ngời, trong lòng không hiểu ấm áp.
Anh ôm cô hôn một cái lên trán cô “đương nhiên!”
Tô Nhã Kỳ vội ôm ở eo của anh.
Cô cho rằng mình đã rất không may.
Thế nhưng, không nghĩ tới……
“Cho nên……Anh Đa Đa anh mới mang theo máy trợ thính……” Cô cắn môi, không hiểu đau lòng “Chú Hoắc, chú rất gầy, nhìn giống như bộ dáng rất không thoải mái, thân thể của chú…… Có thể chống đỡ được sao?”
“Em đã nhìn ra?” Hoắc Vũ Hạo có chút giật mình nhìn về phía cô.
Tô Nhã Kỳ nhíu mày nói: “Sắc mặt của chú thật không tốt, mà lại, cháu còn chứng kiến lúc anh ấy lau nước mắt cho dì ngón tay là run rẩy, khớp nối đó…… Khớp nối giống như không phải quá linh hoạt”
Hoắc Vũ Hạo không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Tô Nhã Kỳ không khỏi cắn môi nói: “Ách…… cháu, cháu có phải là nói sai cái gì?”
“Không có!” Anh mỉm cười “anh không nghĩ tới em cẩn thận như thế, cái này đều đã nhìn ra?”
“Bởi vì quản gia nhà anh đã có tuổi, thân thể thật không tốt, còn đặc biệt gầy, có một lần anh nổi tính khí, bởi vì anh ấy lấy sai thứ anh cần cho anh, về sau bố dạy anh, khiến cho anh hết sức quan sát, không nên tùy hứng, về sau anh mới phát hiện thân thể của anh ấy xảy ra trạng trạng…..”. Nói tới chỗ này, cô liền tràn đầy tự trách “từ đó về sau, anh, anh nhìn thấy người gầy yếu, liền không tự chủ sẽ chăm chú nhìn……”
“Nhã Kỳ của anh vẫn là rất hiền lành!”
Tô Nhã Kỳ vặn lông mày nhìn về phía anh “vậy có phải thân thể của anh ấy thật đã xuất hiện vấn đề a?”
Hoắc Vũ Hạo ôm cô, nói cũng không phải rất xác định “thân thể của anh ấy vẫn luôn thật không tốt, họ hàng gần kết hợp, một ít gen vẫn là nhận ảnh hưởng rất lớn, những năm này anh ấy vẫn luôn là cùng dược vật chống lại, vừa mới anh ấy vừa đến, anh liền nhìn ra không thích hợp, cho nên, anh mang theo em trai em gái rời đi, chính là muốn cho bọn họ không gian, để bọn họ thật tốt trò chuyện, đương nhiên, anh vẫn là rất hi vọng thân thể của anh ấy là khỏe mạnh!”
Tô Nhã Kỳ nhẹ gật đầu.
“Được rồi, chúng ta đi vào đi, đợi chút nữa bọn họ sắp lo lắng rồi” anh dắt tay của cô, mỉm cười nói.
Tô Nhã Kỳ vội nhẹ gật đầu “Chú Hoắc, chú không cần đặc biệt chăm sóc cháu, cháu hiện tại cũng biết, cho nên, anh thật tốt chăm sóc Anh Đa Đa, không cần lo lắng cho cháu!”
“Tốt!”
Tô Nhã Kỳ ngọt ngào cười, đi theo anh đi vào trong nhà.
Chỉ là, còn chưa tới trong phòng, bên trong liền đã ồn ào một mảnh.
Tiếp lấy, liền thấy Hoắc Anh Vũ chạy ra.
“Anh, lái xe, lái xe!”
“Thế nào?” Hoắc Vũ Hạo một phát bắt lấy tay em trai mình hỏi thăm.
“Anh cả, anh cả ngất!” Hoắc Anh Vũ nói gấp.
Mà lúc nói chuyện, Khúc Tịch Quân lo lắng đẩy Đa Đa hôn mê bất tỉnh ra.
Hoắc Vũ Hạo không nói hai lời, cấp tốc để lái xe đem xe đến.
Tiếp lấy, cùng chú cùng bố đem anh ấy mang tới xe.
Rất nhanh, xe liền lái đi.
“tôi muốn đi, tôi muốn đi a!” Hoắc Nhã Linh lo lắng không được, cả người sắp hỏng mất.
Vân Tử Lăng vội vàng kéota cô ấy “em đừng có gấp, mấy người bọn họ đều đi qua, em đến, bệnh viện cũng không cho nhiều người như vậy ở nơi đó a”!
Hoắc Nhã Linh nước mắt lập tức liền rơi xuống “em, em lo lắng a chị dâu, em sợ hãi a chị dâu……”
Vân Tử Lăng vội ôm cô ấy, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô, nhưng tay của cô cũng đang khống chế không ngừng run rẩy “đừng sợ, đừng sợ, Đa Đa không có việc gì, không có việc gì, sẽ không…..”.
――――
Trong phòng, chỉ còn lại Vân Tử Lăng, Mẫn Hy, Hoắc Nhã Linh, cùng Giai Kỳ cùng Mộ Chỉ Ưu còn có Anh Vũ.
mấy người đàn ông khác đều đi qua.
Hoắc Anh Vũ bị nguyên nhân chính ở lại chính là anh là nhân vật công chúng.
Một khi đi bệnh viện, thì sẽ khiến hỗn loạn.
Thứ hai, trong nhà cũng muốn một cái người đàn ông ở lại mới yên tâm.
“Cô chớ khóc, anh cả không có việc gì” Hoắc Giai Kỳ vội kéo tay của cô trấn an.
Hoắc Nhã Linh không nói chuyện, chỉ là cúi đầu thút thít.
Vân Tử Lăng cũng trầm mặc, hai tay của cô đều đang run rẩy.
Mẫn Hy luôn cầm điện thoại đang cùng bên kia kết nối, đang hỏi thăm sự việc thế nào.
Tô Nhã Kỳ ngồi ở bên cạnh Vân Tử Lăng, nắm lấy tay của bà, cô không nói chuyện, tay lại nắm chặt, phảng phất là cho cô sức mạnh.
Vân Tử Lăng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhã Kỳ yên lặng ở một bên, trong lòng rất là cảm động.
Thế nhưng, trong lòng của bà vẫn là đặc biệt lo lắng.
“Dì, người đừng lo lắng, anh cả người tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ chiếu cố!” Tô Nhã Kỳ vội trấn an.
Vân Tử Lăng nhẹ gật đầu, nghẹn ngào không biết nên nói cái gì.
“Đúng, Đa Đa là đứa con tốt”.
Ông trời nhất định sẽ chiếu cố nó.
“Cô, cô chớ khóc, cô đang khóc, lòng con đều sắp bị cô khóc lục thần vô chủ rồi” Hoắc Giai Kỳ vội một bên lau nước mắt cho cô vừa nói “anh cả nhất định sẽ không có việc gì, cô thoải mái tinh thần, a!”
“Ô ô……”
Không biết nghĩ đến cái gì, Hoắc Nhã Linh càng bi thương, tiếng khóc cũng không che giấu được.
“Cô, cô đừng khóc a!” Hoắc Nhã Linh vội đưa khăn tay cho cô.
“cô nói, cô nói đừng tới, thằng bé nhất định phải đến……” Hoắc Nhã Linh lập tức đã nói ra, rưng rưng nói: “thằng bé căn bản cũng không có thể ngồi máy bay đường dài, nó căn bản cũng không có thể mệt nhọc, thân thể của thằng bé căn bản cũng không cho phép nó làm như vậy!”
Một câu đã ra, chấn kinh tứ phía.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn về phía cô “có ý gì Nhã Linh? Cái gì gọi là không cho phép thằng bé như thế mệt nhọc?”
Vừa mới bọn họ đang nói chuyện, cô không phải nói Đa Đa khoảng thời gian này thân thể có chuyển biến tốt đẹp sao?
Không phải nói, hai năm này Đa Đa đã tốt hơn rất nhiều sao?
Hiện tại, cái gì gọi là không cho phép mệt nhọc?
Hoắc Nhã Linh lại một lần trầm mặc, chỉ biết là thút thít.
“Cô, cô có ý gì a, cô nói a!” Hoắc Giai Kỳ cũng gấp hỏi thăm “cô vừa mới câu nói kia là có ý gì nha!”
“Nhã Linh!” Vân Tử Lăng vội đứng lên, đi vào trước mặt của cô em nói rõ ràng, “Đa Đa thân thể đến cùng thế nào?”
Hoắc Nhã Linh vẫn như cũ không nói chuyện, cúi đầu hai tay nắm rất chặt rất chặt.
“Cô! “Hoắc Giai Kỳ sốt ruột “cô đừng khóc a,cô ngược lại là nói a!”
“Cô, anh cả đến cùng thế nào, cô nói a!” Hoắc Anh Vũ cũng bu lại “cô không nói, đợi chút nữa bệnh viện bên kia ra thông báo, chúng ta còn không phải biết sao?cô bây giờ nói đi, đến cùng chuyện gì xảy ra a!”
“Nhã Linh!” thanh âm của Tử Lăng đột nhiên trở nên lạnh, cũng cao lên mấy độ.
Thanh âm này, nhường cho các con gái đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ là chưa từng nghe qua cái này thanh âm tức giận của Vân Tử Lăng.
Nhưng là, thanh âm này, Hoắc Nhã Linh cùng Mẫn Hy là nghe qua.
Điều này thể hiện cô nổi giận.
Hoắc Nhã Linh ngẩng đầu nhìn về phía Vân Tử Lăng trợn mắt, há hốc mồm, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Thân thể của nó càng ngày càng kém, bác sĩ nói…… Bác sĩ nói……”
“Bác sĩ nói cái gì?” Vân Tử Lăng nhíu mày.
Hoắc Nhã Linh nước mắt lập tức rơi xuống “bác sĩ nói, nói thằng bé không sống tới sang năm……”
“Cái gì? “Vân Tử Lăng ngây dại.
Đám người cũng đều kinh ngạc ở.
Sống không quá……
Sang năm……
“Bác sĩ nói, thằng bé cần nghỉ ngơi, cần trị liệu, căn bản không thể lặn lội đường xa, mà lần này tới đây, là thằng bé mãnh liệt yêu cầu, nó muốn chúc sinh nhật chị, nó muốn gặp chị, thằng bé muốn…… muốn trong khoảng thời gian cuối cùng có thể nhìn thấy chị…… “Hoắc Nhã Linh nước mắt làm sao đều ngăn không được, lập tức gào khóc “đứa nhỏ này chính là như thế không nghe lời, còn không cho chúng em nói cho chị, ô ô ô……”
Chân của Vân Tử Lăng mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.
Cũng may Hoắc Anh Vũ nhanh mắt lanh lẹ kịp thời đỡ “mẹ, mẹ!”
Hoắc Giai Kỳ cùng Tô Nhã Kỳ vội chạy tới “mẹ, mẹ em đừng dọa con!”
Vân Tử Lăng được hai đứa bé đỡ lấy, nước mắt của bà cũng làm sao đều khống chế không nổi, bà nhìn qua Hoắc Nhã Linh khóc cười lấy “không, sẽ không, làm sao lại thế, thằng bé, thằng bé đều lớn như vậy, sẽ không, Nhã Linh, cái trò đùa này không buồn cười, không buồn cười gì hết biết không?”
Hoắc Giai Kỳ cùng Hoắc Anh Vũ nhìn biểu tình này mẹ của mình, trong lòng đều thật khó chịu.
Bọn họ biết, bà đây là cực sợ.
“Chị dâu!” Hoắc Nhã Linh nhìn về phía cô, con mắt đỏ đáng sợ “chị cho rằng em sẽ lấy tính mạng con trai mình ra đùa giỡn hay sao?”
Vân Tử Lăng: “……”
“Mẹ…… Mẹ…..”. Hoắc Giai Kỳ vội hét lên.
Vân Tử Lăng té xỉu.
“Nhanh, mau đưa mẹ con đến trên ghế sa lon đi” Mẫn Hy vội hét.
Hoắc Anh Vũ vội vàng đem bà ôm đến trên ghế sa lon, người giúp việc trong nhà cấp tốc lấy ra túi chườm nước đá.
Rất nhanh, con mắt cảu Vân Tử Lăng liền chậm rãi mở ra.
Chỉ nhưng, ánh mắt kia có chút hoang mang lo sợ.
“Mẹ,người đừng dọa chúng con a!” Hoắc Giai Kỳ cùng Hoắc Anh Vũ quay chung quanh ở một bên, hai người hiển nhiên cũng sợ hãi.
“Mẹ người nói chuyện a”! Hoắc Anh Vũ cũng vội vàng kêu lên.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhưng nước mắt làm thế nào đều không cầm được thuận khóe mắt rơi xuống……
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, liền yên lặng quỳ gối một bên chảy nước mắt.
Loại đau đớn này, cô biết.
Tựa như là bác sĩ nói cho cô, bố của cô thời gian không nhiều lắm.
Loại u ám đó, loại tuyệt vọng dó, cô biết……