Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 215



Chương 215: Em có chắc không
“,”Lúc Tô Nhã Kỳ đến lớp thì Tịch Tịnh đến rồi.
“Nhã Kỳ” Tịch Tịnh nhìn thấy cô lập tức đứng dậy vẫy tay.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô ấy,chân dừng lại một chút,nhưng sau đó, vẫn cười bước tới.
“Sớm quá ha”
Nhã Kỳ tối qua cậu về vội quá quên cầm cặp sách về, mình điện mà cậu không nghe máy, Tịch Tịnh vội cầm tay cô nói.
Tô Nhã Kỳ mép miệng hơi nhích, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô ấy.
“Sao vậy” sao ánh mắt của cậulạ vậy, Tịch Tịnh cau mày.có chút không hiểu ánh mắt này là sao.
Tô Nhã Kỳ cứ như thế nhìn cô ấy. Đến lúc Tịch Tịnh sắp không chịu được. Tô Nhã Kỳ ôm chầm lấy cô ấy.
“Tịch Tịnh…”
Uh….hành động này khiến cô ấy bối rối “Làm sao vậy Nhã Kỳ”.
“Cậu trốn học bao giờ chưa?” cô nói khẽ bên tai cô ấy.
Tịch Tịnh ngẩn người, Nhã Kỳ vội vàng cầm tay cô ấy ngồi nghiêm túc “trốn học”
Cậu trốn bao giờ chưa?
Tịch Tịnh gật đầu.
Tô Nhã Kỳ vội một tay cầm cặp sách, một tay cầm tay của cô ấy lên “Đi, hôm nay chúng ta trốn học”
“Ai?”Tịch Tịnh còn chưa kịp phản ứng.thì bị Tô Nhã Kỳ lôi đi rồi.
Nửa tiếng sau.
Quán cà phê
Hai người ngồi trong một góc yên tĩnh nhất của quán cà phê.
“Nhã Kỳ, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao phải trốn học,cái này….không giống với tính cách của cậu a?
Đối với hành động mạnh dạn của Tô Nhã Kỳ hôm nay, Tịch Tịnh rất ngạc nhiên.
Tô Nhã Kỳ khuấy trộn cốc cà phê trước mặt.cau mày.Những lời đó, cô không biết làm sao để nói ra cho tốt.
“Nhã Kỳ!”Tịch Tịnh lại gọi một tiếng, rốt cuộc làm sao vậy, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không.
Tô Nhã Kỳ dừng tay lại. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy “Tịch Tịnh cậu…”
“Ummm….” cô ấy bối rối nhìn về phía cô.
Tô Nhã Kỳ không biết nói thế nào, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi làm cho Tịch Tịnh rất khó chịu.
“Nhã Kỳ cậu rốt cuộc có chuyện gì thì nói à, cậu như vậy muốn dọa chết tớ hả?
Tô Nhã Kỳ cắn môi, nhìn xung quanh, cuối cùng nói nhỏ “cậu,cậu bị ép buộc đúng không?”
“Hả”
Tô Nhã Kỳ nhìn vẻ mặt của cô ấy,là biết cô ấy vẫn chưa hiểu ý của mình.
“Nhã Kỳ cậu nói gì tớ không hiểu,cái gì mà bị ép buộc” cô ấy vừa nói vừa cầm cốc cà phê lên uống.
“Thật ra tối qua tớ có quay lại tìm cậu, tớ đến vườn hoa phía sau….”
“Lách cách” một tiếng, cốc cà phê trong tay Tịch Tịnh rơi thẳng xuống đất, vỡ tan nát.
Tiếng động này làm cho phục vụ lập tức chạy vào.
“Xin, xin lỗi” Tịch Tịnh vội vàng xin lỗi.
Tô Nhã Kỳ cũng vội vàng đứng dậy, cầm giấy lau bàn.
Phục vụ nhanh chóng dọn dẹp, sau đó lấy thêm một cốc cà phê mới.
Đột nhiên không khí trở nên khó xử.
Tịch Tịnh cứng ngắc ngồi trên ghế xô-pha,sắc mặt tái nhợt.
“Tịch Tịnh…” cô gọi nhẹ một tiếng.
“Cho nên…”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhã Kỳ “Cậu nhìn thấy rồi đúng không?
Tô Nhã Kỳ không nói gì, nhưng im lặng đã chứng minh tất cả.
“Ha ha ha” Tịch Tịnh phá cười, đang cười bỗng nhiên nước mắt rơi xuống.
Tô Nhã Kỳ vội vàng ngồi đến bên cạnh cô ấy, lấy giấy lau nước mắt cho cô ấy.
Tịch Tịnh nghẹn ngào cười khổ, “Tớ biết, tớ biết cái chuyện xấu hổ này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện”.
Cơ thể của cô ấy rất run, cảm thấy chuyện xấu hổ đó bị phơi bày.
Tô Nhã Kỳ lần đầu tiên thấy người dũng cảm như Tịch Tịnh khóc. Đột nhiên thấy rất đau lòng, “Tịch Tịnh đừng sợ, tớ sẽ giúp cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu. Cậu đừng khóc, cậu đừng khóc có được không?”
Tịch Tịnh nhìn Tô Nhã Kỳ ánh mắt ấy rất khó chịu và rất tự ti, “Cậu, cậu có ruồng bỏ tớ không? Cậu có cảm thấy tớ là một đứa tôi gái không biết xấu hổ không? Có thấy ghê tởm tớ không?”
Lúc này cô ấy có chút sợ, có chút lo lắng.
Cô ấy rất coi trọng Tô Nhã Kỳ người bạn này. Nếu như cô ấy mà ruồng bỏ mình, thì phải làm sao?
Tô Nhã Kỳ vội lắc đầu “ Không đâu,Tịch Tịnh không phải người như vậy, tớ biết, tớ đều biết, tối qua cậu đã từ chối, là hắn, là hắn.”
Tịch Tịnh cúi mặt xuống, để lộ ra vẻ mặt bị tổn thương “Tớ muốn rời khỏi ngôi nhà đó, tớ muốn rời khỏi tên ác quỷ đó.”
“Tịch Tịnh, tại sao, tại sao anh ta lại đối xử như vậy với cậu? Cậu, cậu không phải là em gái của anh ta? Tô Nhã Kỳ rốt cuộc nghĩ không ra lý do, cho dù là một lần nữa tổ hợp gia đình, đó cũng là anh em à!
“Ha” Tịch Tịnh cười lạnh lùng “Em gái? Hắn từ đầu đến cuối đều không coi tớ là em gái, cũng không coi mẹ tớ là mẹ, hắn xem như là, tớ và mẹ tớ là người cướp cha của hắn. Mẹ tớ là người thứ ba xen vào phá hoại gia đình hắn. Tớ mười bốn tuổi đến ngôi nhà này. Lúc đó hắn đang đi lính, sau đó về phát hiện chúng tớ đến rồi, cái ánh mắt đó rất lạnh lùng. Sau đó bố hắn bắt hắn chào, hắn từ đầu đến cuối cũng không chịu chào. Lúc tớ gọi hắn là anh, hắn cũng rất lạnh nhạt, thậm chí còn cười khinh bỉ….?”
“Vậy hắn ghét cậu.lại tại sao… lại đối xử với câu như vậy?”
Tịch Tịnh thở dài, “Mọi biến chuyển của hắn đều là vì ngày giỗ của mẹ hắn”.
“Ngày giỗ?”
“Uh, có một ngày giỗ của mẹ hắn, hắn từ khi đi bộ đội trở về, là muốn cùng cha đi đến mộ dọn mộ, đi thăm mẹ hắn. Nhưng không may là, vừa đúng hôm đó mẹ tớ ốm nằm viện, cha không đi ra mộ, một mực ở bệnh viện chăm mẹ tớ. Vậy nên, tối hôm đó, hắn uống rất nhiều rượu, đem tất cả thù hận trút lên người tớ. Hắn cưỡng hôn tớ!.”
Nói đến đây,người cô ấy run lên “hắn nói tớ và mẹ tớ đều là hồ ly tinh, đều là đàn bà xấu.”
Tim của Tô Nhã Kỳ lập tức thấy khó chịu, cô cầm tay của Tịch Tịnh, dùng sức hơn nhiều.
Tịch Tịnh cảm nhận thấy sự lo lắng và bất an của cô, vội vỗ vỗ tay cô, “ Không sao, đã qua hết rồi”
“Cho nên, hắn cứ bắt nạt cậu như vậy? Sao cậu không nói với dì.
“Tớ có thể nói với bà ấy sao? Mẹ tớ biết sẽ sụp đổ, sẽ không chịu nổi đâu.”
Tô Nhã Kỳ cắn răng “Làm sao, làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy được?”
“Hắn luôn hành hạ tớ như vậy, đùa cợt tớ, càng ngày càng to gan, cũng càng ngày càng vô liêm sỉ, cho đến hôm sinh nhật tớ hoàn toàn chiếm lấy tớ!. Tịch Tịnh nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.
Tô Nhã Kỳ vội vàng ôm lấy cô ấy “ Đừng khóc, cậu đừng sợ, tớ sẽ giúp cậu thoát khỏi hắn.”
Hoắc gia.
Thư phòng,
“Cô khẳng định muốn thoát khỏi hắn?” Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía hai cô gái trước mặt.
Tô Nhã Kỳ rất dùng sức nắm tay Tịch Tịnh. “ Đúng, thoát khỏi người đàn ông đó, hắn rất tồi, Tịch Tịnh rất uất ức.
Hoắc Vũ Hạo cười ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía Tịch Tịnh, “Cô cũng nghĩ như vậy?”
Tịch Tịnh không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt.
“Chú Hoắc, Tịch Tịnh rất tổn thương rất buồn. Chú giúp cô ấy được không? Chúng ta có thể cho cô ấy ở đây. tôi, tôi sau này ăn ít đi một chút, tôi sẵn sàng chia đồ ăn của mình cho Tịch Tịnh, tôi sẽ nghe lời của chú được không.”
Tịch Tịnh quay đầu nhìn Tô Nhã Kỳ, trong lòng rất cảm động.
Nhã Kỳ em ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói riêng với bạn em”.
“A, tại sao ”Tô Nhã Kỳ cau mày, tại sao không được cho tôi nghe?
“Em còn có muốn giúp bạn nữa không? Hoắc Vũ Hạo vẫn cười ảm đạm, nhìn cô.
Thấy vậy, Tô Nhã Kỳ đành phải tôig miệng đồng ý, cô nhìn Tịch Tịnh, kéo tay cô ấy, “Cậu đừng sợ, tớ ở ngay ngoài cửa”.
“Uh, yên tâm đi”
Cửa bị Tô Nhã Kỳ đóng lại.
“Ngồi đi”
Tịch Tịnh lắc đầu “Không cần ngồi”, nói xong nhìn về phía anh ấy “chú Hoắc, người thật sự có thể giúp tôi thoát khỏi hắn? Thân phận và quyền lực của hắn hiện tại…”
Nam nhân nho nhã cười “Có thể người khác không có biện pháp gì, nhưng tôi, có thể.”
“Vậy chú Hoắc xin người giúp tôi, giúp tôi rời khỏi ngôi nhà đó” Tịch Tịnh cúi người.
“Tịch Tịnh” Hoắc Vũ Hạo gọi Tịch Tịnh “ tôi hỏi cô, cô quyết định là rời khỏi nhà đó, rời khỏi mẹ của cô, cô đã nghĩ sẽ giải thích với mẹ cô sao chưa.
Tịch Tịnh cau mày, đúng vậy, cô ấy chưa nghĩ đến.
“Cô có nhà, đột nhiên đến nhà của tôi, mười ngày nửa tháng còn được, thời gian dài thì mẹ cô nghĩ sao? Cô đã có lí do chưa?
Các vấn đề này, đều là thực tế bày ra trước mặt.
Tịch Tịnh đột nhiên im lặng.
Thấy vậy, Hoắc Vũ Hạo hỏi tiếp, “Cô đối với hắn thật sự chỉ có thù hận?
Tịch Tịnh ngẩng đầu, cô không hiểu tại sao ông ấy lại hỏi vậy.
Ngươi đến nam gia năm năm, trong năm năm đó có thể phương thức cô và hắn sống chung không phải là tốt nhất, nhưng cô có nghỉ qua,nếu như thật sự cho ngươi rời khỏi hắn,ngươi có thể quen không?
chú Hoắc có ý gì?ý người tôi là người tự bạo?
’không,ý ta không phải vậy,ta chỉ muốn nói một khi ta ra tay.cả đời này tôi và hắn sẻ không có khả cô nữa,ngươi hiểu không?
Anh ấy rất ít nhúng tay vào các chuyện này,nhưng một khi đã nhúng tay,hậu quả sẻ không đơn giản nữa.
tôi không cần cùng hắn có khả cô,Tịch Tịnh lập tức phản bác.trong mắt hắn chỉ có cường thủ hào đoạt,tôi hận hắn,không thể nào não tàn yêu hắn chứ?
Hoắc Vũ Hạo không nói gì,chỉ cười nhạt,có chút ý vị thâm trường.
chú Hoắc cười vậy là ý gì?nếu như người không đồng ý giup tôi.không sao.nhưng xin người đừng hạ nhục tôi,tôi cho dù có ngốc rồi,điên rồi, tôi cũng không thích một cười cặn bã như vậy,nói xong, cô ấy cười nhạt một tiếng”cáo từ”
Dứt lời,liền muốn dời đi.
“đợi chút”
Tịch Tịnh dừng lại,giọng nói lạnh nhạt”chú Hoắc còn có việc gì không?
“trong một tuần,nếu như ngươi còn chưa thay đổi ước nguyện ban đầu.ta sẻ giúp ngươi.
Tịch Tịnh quay lại,cau mày nói:chú Hoắc.tôi khôg ngại nói với người.đừng nói một tuần,có chết.tôi cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu!.
Nam nhân nhìn xuống,tay cầm tách trà nghịch,cười mà không cười nói:hi vọng một tuần sau ngươi vẩn cố chấp như vậy.
Tịch Tịnh không hiểu ý của câu nói này,nhưngcô vẩn quay lưng rời đi.
Cô ấy vừa đi khỏi,Hoắc Vũ Hạo gọi một cuộc điện thoại.
Sự việc sắp xếp một chút.
Bên kia điện thoại ngẩn người.Hoắc tổng,người thật sự muốn nhúng tay mà?đay là người đối đầu với quan quân à?
Hoắc Vũ Hạo ảm đạm cười,có thể hắn cảm ơn ta còn không kip!
Được.thuộc ha minh bạch.
Hoắc Vũ Hạo tắt điện thoại.Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía hồ sơ của Nam Lê Thần trênmáy tính cười mĩm,đừng làm ta thất vọng nhé,Nam huấn luyện viên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.