Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 66



Chương 66: Là người như thế nào?. Hai giờ sau, toàn bộ Nam Thành muốn nổ tung. Hoắc Ảnh Quân công khai giấy kết hôn lên trang cá nhân của mình. Nhưng cái tên bên cạnh anh trên tờ giấy kết hôn đó không phải là Vân Tử Diễm, mà là Vân Tử Lăng! Đám đông xôn xao. Cậu cả nhà họ Hoắc lại cưới cô hai có tiếng xấu đồn xa nhà họ Vân? Trong một thời gian ngắn, vấn đề này trở thành hot search trên mạng xã hội. Đoạn video quay lại cảnh đám cưới cũng bị lộ ra. Cộng động mạng trở nên điên cuồng, người nào người nấy hưng phấn không thôi. Tất cả các bài đăng đều liên quan tới chuyện này. Thậm chí có người lớn mật suy diễn các kiểu ân oán tình thù, đủ thứ chuyện mà đối tượng trong cuộc không muốn người khác biết. Chẳng qua mọi ngôn luận đều mang ý xấu miệt thị Vân Tử Lăng là kẻ thứ ba. "Tổng giám đốc Hoắc, đã sắp xếp nhân viên kĩ thuật, tất cả bài đăng sẽ được gỡ bỏ!" Quách Sở Tiêu bận rộn báo cáo lại. Hoắc Ảnh Quân nhìn tài liệu buôn bán trong tay, không ngẩng đầu nói: "Tìm người bảo vệ em ấy." Quách Sở Tiêu sững người một lát rồi vội vàng gật đầu: "Vâng, tôi đi thu xếp ngay." Người đàn ông lật thêm hai trang nữa rồi lấy bút đỏ kí "xoẹt xoẹt" tên mình lên giấy. Giây tiếp theo anh đứng dậy cầm quần áo đi ra ngoài.  ―――― Vân Tử Lăng sắp xếp tốt bên Mạnh Thiên Tùng rồi gọi xe taxi tới chỗ nhà họ Hoắc. Lúc trên xe cô lấy điện thoại lên mạng một chút, khóe miệng khẽ cong lên. Bị lộ sớm như vậy sao? Hiện giờ chắc bệnh viện bị vây kín rồi! Còn về người nhà họ Vân nếu không nhầm cũng đang ở bệnh viện. Vì thế nơi duy nhất cô có thể đến lúc này là nhà họ Hoắc. Ít ra trong thời điểm khẩn cấp như vậy thì ở đấy an toàn hơn bên ngoài rất nhiều. Xe đến nhà họ Hoắc rất nhanh nhưng không vào được bên trong. Đúng vậy, vì đề phòng an toàn, xe taxi không thể đi. Vân Tử Lăng rời khỏi xe và đi tới cổng. "Cô Vân!" Bảo vệ ngăn cô: "Cô không thể đi vào." "Vì sao?" "Bà chủ nói cô không thể vào nhà họ Hoắc khi không có sự đồng ý của bà ấy!" Bảo vệ nghiêm túc nói. Vân Tử Lăng nghe thế thì khẽ cười, lấy cuốn sổ đỏ trong túi đưa cho đối phương: "Giờ tôi có thể vào sao?"  Bảo vệ mở cuốn sổ đỏ ra vừa nhìn đã thấy sốc. Vân Tử Lăng không nói chuyện, chỉ nở nụ cười thân thiện. "Cô chủ, tôi xin lỗi." Bảo vệ đưa giấy kết hôn cho cô, vội vàng nhường đường. Vân Tử Lăng mỉm cười, cầm lấy cuốn sổ, để vào túi rồi đi vào. Khoảnh khắc vui mừng như thế đã trở nên hoang tàn chỉ vì cô gây chuyện ầm ĩ. Đám người hầu bận rộn dọn dẹp đống hoa, dường như không ai chú ý tới cô.  Vân Tử Lăng cũng không mở miệng, trực tiếp tới chỗ đại sảnh. "Vân Tử Lăng!" Một giọng nói quen thuộc đột ngột gọi cô. Vân Tử Lăng dừng bước ngoái đầu nhìn lại. Khúc Tinh Quân vẫn mặc bộ quần áo phù rể với vẻ mặt không tin nổi chậm rãi lại gần. "Khúc Tinh Quân, đã lâu không gặp!" Cô cong môi, tự nhiên chào hỏi. Khúc Tinh Quân nhíu mày, ánh mắt buồn rầu nói: "Chuyện trên mạng là thật sao? Cô kết hôn với… anh tôi?" Đôi mắt Vân Tử Lăng lóe lên, lông mi khẽ rung, động tác rất nhỏ, sau đó cười lên: "Đúng vậy, tôi kết hôn với anh ấy!" "Vì sao?" Khúc Tinh Quân đột nhiên bước tới túm lấy tay cô: "Vì sao lại gả cho anh tôi? Anh ấy là người chị cô muốn cưới mà?" Vân Tử Lăng liếc nhìn chỗ cổ tay bị nắm lấy: "Có quy định nào không thể cướp hôn sao?" Lông mày Khúc Tinh Quân cau chặt lại, giọng nói run rẩy: "Chuyện trên mạng… là thật sao?" Giọng điệu của anh mang chút lo lắng, nhưng khó chịu thì nhiều hơn, nói: "Cô…Ghét nghèo nên mới yêu người giàu, trên mạng nói cô dụ dỗ anh rể mình để cướp lấy cái danh bà Hoắc? Cô giống như những đứa con gái vì danh lợi không bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích à? Ngày đó… vì sao ngày đó anh ấy lại làm chuyện đó với cô trong nhà vệ sinh? Có phải… như bọn họ nói do cô bày mưu?" Vân Tử Lăng không gồng người mà rụt tay lại, ánh mắt không có bất kì dao động nào: "Anh nói xong chưa?" Lời chưa dứt cô đã quay người muốn đi vào trong nhà. "Vì sao cô không giải thích?" Khúc Tinh Quân gào lên sau lưng cô: "Sao cô không giải thích? Sao không thanh minh cho bản thân mình?" Vân Tử Lăng không nghĩ ngợi gì mà lạnh lùng nói: "Bọn họ nói không sai, tôi là kẻ vì mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn!" Nói xong cô đi thẳng vào. Cô đã quen với sự im lặng như này nhiều năm. Huống hồ cô không có thói quen giải thích với bất kỳ ai. Hơn nữa cô cũng không muốn Khúc Tinh Quân biết được sự thật. Bởi vì đây là chuyện riêng tư của cô! Lúc này, ánh mắt Khúc Tinh Quân tràn đầy sự đau đớn. Vì sao… Vì sao lại như vậy? Vân Tử Lăng vừa mới bước vào đã thấy Hoắc Chấn Vũ, bố của Khúc Tinh Quân cùng một số thành viên nhà họ Hoắc đang bàn bạc. Bọn họ thấy cô thì ngẩn người. Vân Tử Lăng nhìn bọn họ, cúi đầu chào: "Cháu chào các bác!" "Là Vân Tử Lăng?" "Sao dám tới đây?" Mọi người bắt đầu bàn tán. Vân Tử Lăng lạnh thờ ơ nhìn bậc tiền bối nghị luận, cùng với ánh mắt trần trụi khinh bỉ cùng châm chọc, khóe miệng không kìm được mà cong lên. " 'Bố' và các bác các chú nói chuyện tiếp đi ạ, con lên trước." Cô cố ý nhấn mạnh từ đầu tiên. Mọi người sửng sốt. Bọn họ vẫn đang quay cuồng trong chuyện vừa rồi, không để ý tin tức trong điện thoại. Bọn họ đang nghĩ cách đè chuyện ngày hôm nay xuống, để nhà họ Hoắc không phải mất danh tiếng. Nhưng không ngờ cách xưng hô của Vân Tử Lăng khiến bọn họ choáng váng. "Hai đứa đi đăng ký rồi?" Hoắc Chấn Vũ phản ứng lại đầu tiên. "Vâng!" "Trời ạ, thằng nhóc Ảnh Quân nghĩ gì thế!" Mọi người lại rộ lên. "Sao thế, bác hai không hài lòng với vợ cháu sao?" Đột nhiên có một giọng nói từ tính quen thuộc vang lên. Vân Tử Lăng ngoái lại, Hoắc Ảnh Quân nhanh chân bước lại, tiện tay đưa áo khoác cho người hầu. Một giây sau, anh bước tới trước mặt cô, ôm lấy eo cô kéo vào ngực, liếc mắt nhìn mấy ông bác của mình: "Cô ấy là vợ cháu, các bác có ý kiến gì không?" Giọng nói ôn hòa pha lẫn chút khắc nghiệt. Lập tức mấy vị chú bác liền lật mặt, muốn nói nhưng lại không dám nói. Ai cũng biết nếu thằng nhóc này trở mặt, thì người thân cũng chẳng khác gì người lạ! Hiện giờ công ty của bọn họ đều móc nối với cậu ta, có những lời không thể nói lung tung. "Khụ khụ, Ảnh Quân à, bác hai không có ý kiến, chẳng qua hôm nay to chuyện như thế, con lại cùng em gái Tử Diễm đi đăng ký kết hôn, nhất định sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Hoắc, thị trường chứng khoán ngày mai nhất định bị giảm rồi!" "A." Anh cong môi, trong ánh mắt là ý vị sâu xa: "Bác hai chỉ quan tâm tới thị trường chứng khoán sao?" "Đâu, không phải, bác suy nghĩ cho nhà họ Hoắc thôi!" "Vậy cảm ơn bác hai trước, mai dù thị trường chứng khoán sụt hay tăng, Hoắc Ảnh Quân tôi không thiếu chút tiền đấy!" Nói xong anh ôm cô lên tầng. "Chấn Vũ, thằng nhóc Ảnh Quân có ý gì, gì mà chút tiền, tiền tỷ bảo chơi được là chơi sao?" Bác hai tức giận.  "Được rồi, được rồi, các ông chẳng phải biết tính của Ảnh Quân rồi hay sao, cứ vậy trước đã, chờ có dịp tôi nói chuyện với nó một chút." Hoắc Chấn Vũ sai người tiễn họ hàng của mình đi về. "Cậu nói thử sao Ảnh Quân lại muốn cưới con bé?" Khúc Tân cầm chén trà lên uống. Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía hai bóng lưng đã đi mất, bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ thằng bé cũng không biết mình đang làm cái gì!" "À!" Khúc Tân cười một tiếng: "Tôi thì nghĩ ngược lại, thằng bé biết rõ mình làm gì, chẳng qua… Con đường này không dễ đi!" Hoắc Chấn Vũ nhìn Khúc Tân: "Anh cảm thấy Vân Tử Lăng thế nào?" "Trong lòng em rể có đáp án rồi nhỉ?" Hoắc Chấn Vũ cười một tiếng: "Táo bạo, dám liều! Chưa nói ai đúng ai sai, một phần can đảm này của con bé cũng khiến người ra phải to mắt mà nhìn, nhưng… chuyện ngày hôm nay đúng là không bình thường!" Khúc Tân cười một tiếng, không phủ nhận câu trả lời của ông: "Chuyện to cỡ nào Ảnh Quân cũng có thể dọn dẹp, cậu không phải lo chuyện đó, chẳng qua về phần Vân Tử Lăng… Ài, có chút thú vị!" Đối thoại của hai người truyền vào trong tai Khúc Tinh Quân. Ba với bác anh là người có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường.  Đánh giá của bọn họ với Vân Tử Lăng không phải tai họa… mà là thú vị. Vân Tử Lăng, cô là người như thế nào? ―――― Về đến phòng, Vân Tử Lăng kéo màn mở cửa sổ. Vừa làm xong, Hoắc Ảnh Quân đi tới, ôm cô từ phía sau, giọng nói khó chịu: "Chẳng phải tôi đã nói cô không được để người khác bắt nạt hay sao?" Vân Tử Lăng cau mày, cô không thích cử chỉ thân mật như vậy. "Nếu như thế khiến bọn họ thoải mái, thì cứ để bọn họ nói thêm vài câu, dù sao tôi cũng không mất lặng thịt nào, nhưng nếu tôi cãi lại, thì sẽ càng chứng minh tôi không coi ai ra gì, tự kiêu tự đại, đương nhiên, tôi cũng không quan tâm bọn họ nghĩ gì, chỉ là…" Cô không khách khí đẩy tay anh ra. Sau đó cô đi đến trước bàn, rót một cốc nước: "Bố của anh ở đây, làm một người 'con dâu', đương nhiên không thể để ông mất mặt!" Nghe thế, Hoắc Ảnh Quân nở nụ cười nhàn nhạt, đi tới chỗ cô, vây cô lại trên mặt bàn. Một giây sau, anh xích lại gần cô, hơi thở ấm áp phả xuống: "Nhanh như thế đã nhập vai con dâu rồi, vậy có nghĩa cô chuẩn bị làm vợ sao?" Vân Tử Lăng lạnh lùng nhìn anh, giễu cợt nói: "Không phải anh đi gặp Vân Tử Diễm sao?" Hoắc Ảnh Quân cong môi, cô gái này chuyển chủ đề nhanh thật. "Dù anh không quan tâm tới cô ấy, cũng phải để ý tới cảm nhận của cô ấy chứ?" Cô nhíu mày, trào phúng nhìn anh. Ngón tay thon dài của đối phương nâng cằm cô lên, khoảng cách hai người quá gần khiến hai hơi thở như quấn quýt vào nhau. "Nghe cô nói câu này khiến anh nghĩ cô đang ghen đó? Hử?" Người đàn ông bất giác cong môi. Vân Tử Lăng xì một tiếng, không khách khí đẩy đối phương ra. "Tính toán thời gian, chắc giờ cũng đến rồi." Nói xong Hoắc Ảnh Quân tới chỗ ban công. Vân Tử Lăng híp mắt, không hiểu nhưng vẫn đi theo. Đúng lúc này trước cổng có mấy chiếc xe sang trọng đang đỗ. Vài giây sau, trên một chiếc xe có hai người đi xuống. Một người trong đó… Là Vân Tử Diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.