Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 148: C148 Chương 148



Vừa rồi người đàn ông trên sân khấu đã nhìn

về phía cồ rất nhiều lần.

Nhớ lại lời một tiếng trước người đàn ông này mới nói, Lê Nhất Ninh bồng cảm thấy hơi sợ

đừng nói chuyện với người đàn ông khác, cũng không biết Mộ Tùng Nam có được tính là người đàn ông khác không nữa.

Lê Nhất Ninh sờ cái gáy của mình, lấy làm nghĩ ngợi.

*

Sau khi phỏng vấn xong, phim bắt đầu được chiếu.

Đám người Hoắc Thâm cũng ngồi dưới sân khấu xem phim.

Điện thoại Lê Nhất Ninh đang cầm trong tay đột nhiên rung lên.

Tin nhắn của Hoắc Thâm, chỉ có một câu.

[Nói fôi.]


Lê Nhất Ninh: [ Em cảm thấy. em có thế

giải thích một chút.]

Hoắc Thâm: [Anh nhìn thấy rồi.]

Lê Nhất Ninh: [Vừa rồi anh đang nhìn phóng viên mà.]

Hoắc Thâm: [Anh dồng ý không nhìn nữ diễn viên, anh khồng có nhìn.]

Lê Nhất Ninh xem xong tin nhắn này nhớ lại mấy màn xảy ra trên sân khấu một chút.

Hình như từ đầu tới cuối Hoắc Thâm khồng

có nhìn hai vị nữ diễn viên bên cạnh thật, cho dù là lúc đáp lời, anh luôn có thể nhảy qua vấn dề mà chuyển dề tài tới trên người nam diễn viên còn lại.

Nhìn tin nhắn nhận được, Lê Nhất Ninh muốn khóc mà không có nước mắt.

Hoắc Thâm: [Khen thưởng, trừng phạt.]

Lê Nhất Ninh: [ Xem phim đi.]

Sau khi gửi xong, cô thẹn quá hóa giận chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, không trả lời anh nữa.

Bộ phim được quay giàu cảm xúc, là phim có bối cảnh xưa cũ, hình ảnh vừa ra giống như có thể đưa bạn trở về thời gian đó.

Nội dung bộ phim này kể lịch sử phấn đấu của một nhân vật bé nhỏ, một cậu thiếu niên ra khỏi thôn làng, tóm tắt nội dung rất thu hút người xem, càng quan trọng hơn là mồi một nhân vật trong đó đều

sống động như thật cho dù là nhân vật nhỏ nhưng cũng có sự quật cường và kiên trì cùng tín ngưỡng của họ.

Ấn tượng của Hoắc Thâm để lại cho mọi người luôn là hình tượng công tử kiêu ngạo, tự cao tự đại, nhưng với một bộ điện ảnh có tính đột phá như vậy, một vai diễn như vậy đặt lên người anh lại không hề có cảm giác không hòa hợp nào.

Giống như anh chính là đương sự chân chính trong phim, anh chính là nhân vật đi ra khỏi làng đó.


Trong phim có hai tuyến tình cảm, một là Hoắc Thâm và Tiết Thanh Thanh, còn lại là của Trần úc và Lâm Tư Đồng, có điều của Hoắc Thâm và Tiết Thanh Thanh là bi kịch.

Trong phim, Tiết Thanh Thanh yêu thầm anh nhưng Hoắc Thâm chỉ có một tín ngưỡng không hề có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ, cho dù từng có manh nha nhưng ngay lúc có tiến triển thì đã bị dập tắt rồi.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu có tin đồn truyền ra, trong phim hai người bọn họ quả thật có giúp đỡ lẫn nhau nhưng thực tế thì không thân thiết lắm.

Tình tiết du dương trầm bổng, từ khi Hoắc Thâm gặp được quý nhân rồi bị đàn áp, bắt đầu lại lần nữa rồi tiếp tục phấn đấu.

Tóm lại, câu chuyện này rất đáng để suy ngầm khiến người xem sẽ không khỏi đưa bản thân vào

trong đó, tiến hành suy nghĩ sâu xa.

Tới phút cuối phim, trong rạp chiếu phim vang lên tiếng vồ tay nhiệt liệt.

Lê Nhất Ninh nghe thấy khán giả phía trước và phía sau dều đang thảo luận sôi nổi: “Thầy Hoắc lại không hề có cảm giác không hòa hợp nào!”

“Hu hu hu hu diễn xuất của thầy Hoắc tốt quá đi thôi, lúc tôi nhìn thấy anh ấy mặc bộ đồ đó đi ra thì suýt nữa tôi đã cho rằng thầy Hoắc chính là nhân vật bị mắng từ nhỏ tới lớn đó.”

“Thầy Hoắc giỏi quá đi thôi!”

Giản Viên Viên ở bên cạnh nức nở một tiếng: “Khóc chết tôi rồi.”

Trương Nhã cũng chùi nước mắt: “Buồn quá đi, tại sao anh Hoắc Thâm lại nhận kiểu phim này chứ.”

Lê Nhất Ninh: ” ”


Cô quay đầu nhìn hai cô ấy: “Các cậu làm sao vậy?”

Hai người trừng cồ một cái: “Cậu không hiểu!”

Mộ Tùng Nam thở dài một hơi: “Thầy Hoắc không hổ là thầy Hoắc, vĩnh viển là thần tượng của tôi.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Ninh Ninh, cô không cảm động chút nào sao?”

Lê Nhất Ninh vừa muốn nói chuyện, bồng cảm nhận được một ánh mắt lãnh liệt đang nhìn mình chăm chú.

Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hoắc Thâm vừa mới đứng dậy, vô thức nuốt nước bọt

một cái.

Mộ Tùng Nam còn líu ra líu ríu không ngừng bên tai: “Ninh Ninh? Cồ làm sao vậy? vấn đề này khó trả lời vậy sao?”

Lê Nhất Ninh im lặng mấy giây, yếu ớt nói: “Không dám nhúc nhích”

Cô không dám nhúc nhích thật!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.