Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 17: C17 Tại sao muốn đổi



Giờ phút này, phòng trực tiếp quả thật đã mở rồi.

Tất cả fan đều trợn tròn mắt nhìn Lê Nhất Ninh, chỉ muốn đánh cược xem khi nào cô sẽ đi chào hỏi Giang Nguyên.

[Xảy ra chuyện gì, tại sao Lê Nhất Ninh không chào hỏi Giang Nguyên và Đồng Nhiễm vậy?]

[Mẹ nó, người mới như Lê Nhất Ninh quá không tôn trọng tiền bối rồi, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào.]

[Người phía trên có bệnh sao, Lê Nhất Ninh không chào hỏi mấy người muốn mắng, chào hỏi thì mấy người lại nói người ta đeo bám, người qua đường tôi đây nhìn không vào nữa rồi.]

[Đúng vậy đúng vậy, Lê Nhất Ninh không làm gì sai cả, như vậy cũng bị mắng?]

[Chỉ có tôi muốn nói…… tôi luôn đang xem nhan sắc tuyệt đẹp của Lê Nhất Ninh thôi sao, nhan sắc của người này đúng là quá xuất sắc mà.]

……

Lúc mọi người đang ồn ào thảo luận thì đoàn người đã ăn xong cơm trưa, lúc này sắp bắt đầu check in rồi.

Hành lý sớm đã gửi chuyển xong rồi, Lê Nhất Ninh cúi đầu lấy thẻ lên máy bay cùng đi check in với mọi người.

Lâm Du nghiêng mắt nhìn cô một cái, mỉm cười: “Vừa rồi ăn được không?”

Lê Nhất Ninh sững người, có chút bất ngờ khi Lâm Du chủ động nói chuyện với mình, cô cong môi nói: “Cũng được ạ.”

Lâm Du gật đầu: “Ăn nhiều một chút, đi tới nơi đó có thể không có nhiều món ngon như vậy đâu.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh bật cười: “Được ạ, cám ơn chị Lâm Du.”

Lâm Du mỉm cười: “Ừm.”

Sau khi lên máy bay, máy quay của tổ tiết mục vẫn mở trực tiếp như cũ.

May rủi thế nào, chỗ ngồi của Lê Nhất Ninh…… được xếp ở bên cạnh Đồng Nhiễm.

Hai người vừa ngồi xuống, bình luận chạy trên màn hình phát ra âm thanh ‘ăn dưa’.

Bọn họ đang trông đợi hai người nổi lên tranh chấp gì đó, muốn xem kịch hay.

Kết quả sau khi Lê Nhất Ninh ngồi vào chỗ của mình xong thì đeo bịt mắt lên ngủ, mọi người vô cùng thất vọng, vừa muốn than thở thì nghe thấy giọng nói mềm mại của Đồng Nhiễm vang lên.

“Ninh Ninh.”

Quần chúng chớp mắt vực dậy tinh thần.

Lê Nhất Ninh kéo bịt mắt xuống nghiêng đầu nhìn cô ta, giọng nói không nóng không lạnh: “Có chuyện gì?”

Đồng Nhiễm chỉ chỉ: “Tôi muốn đổi chỗ ngồi với cô được không, tôi muốn ngồi bên cửa sổ cho thoáng khí.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhướng mày một cái, phút chốc bật cười: “Cái gì?”

Đồng Nhiễm nói lại lần nữa: “Có thể đổi chỗ ngồi không?”

“Tại sao muốn đổi?”

Lời vừa dứt, đạn mạc lại nổi lên đợt chửi bới mới.

[Lê Nhất Ninh quá hẹp hòi rồi đấy, đổi chỗ ngồi thôi mà cũng không chịu nữa.]

[Đúng vậy, đổi chỗ ngồi mà thôi, mấy người nghe cái giọng điệu đó của Lê Nhất Ninh xem.]

[Chậc chậc chậc, quả nhiên tiểu bitch (1) không để ai vào mắt mà.]

[Tôi biết ngay là Lê Nhất Ninh sẽ gây khó dễ Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi mà, hu hu hu hu đau lòng Nhiễm Nhiễm.]


[Không phải, những fan bên trên có bệnh sao, chỗ của tôi tôi không muốn đổi thì đã làm sao?]

[Đồng ý với Lê Nhất Ninh, cô yếu cô có lý sao?]

………….

Đồng Nhiễm nghe câu trả lời của Lê Nhất Ninh, sững người hết mấy giây: “Tôi ngồi ở đây có chút nghẹt thở.”

Cô ta bày bộ mặt đáng thương nói: “Cảm thấy không có cảm giác an toàn.”

Lê Nhất Ninh không nhìn thấy đạn mạc cũng không biết mọi người đang nói gì, cô im lặng nhìn Đồng Nhiễm mấy giây nói từng câu từng chữ không chút nể tình: “Không đổi.”

Cô nói thẳng: “Cô không có cảm giác an toàn thì tôi có cảm giác an toàn sao, lại nói nhân viên công tác ở ngay bên cạnh cô đấy, trừ phi cô cảm thấy bọn họ sẽ trông không được chúng ta?”

Lời nói này khiến mặt Đồng Nhiễm trắng bệch.

Nói xong, Lê Nhất Ninh cũng không thèm quan tâm bản thân có làm đúng hay không, cô trực tiếp kéo bịt mắt xuống ngủ.

Cô không có lòng tốt như vậy.

Cũng đâu phải là say xe, dựa vào đâu muốn đổi chỗ.

Trước kia lúc cô còn là sinh viên đại học bình thường thấy phiền nhất chính là loại người này, trong ký ức hãy còn mới mẻ của cô là cô sẽ đau bụng kinh, có một lần ngay kỳ sinh lý phải ra ngoài làm việc, cô đau đến mức đứng không nổi bèn tìm một chỗ ngồi trong xe điện ngầm ngồi xuống, sau đó người càng lúc càng đông, có một bà dì khoảng hơn năm mươi tuổi đứng ở trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô mấy cái rồi trò chuyện với bạn tốt, trong giọng điệu đầy tính mỉa mai.

Ý đại khái là người trẻ tuổi bây giờ một chút phẩm đức kính già yêu trẻ cũng không có, nhìn thấy người già cũng không nhường chỗ ngồi gì đó.

Khi đó Lê Nhất Ninh đau tới mức chết đi sống lại, chỉ làm như không nghe thấy.

Kết quả bà dì đó được một tấc lấn thêm một thước, càng nói càng lớn tiếng.

Cuối cùng là một nữ sinh ngồi cạnh Lê Nhất Ninh nhường chỗ cho. Bà ta ngồi xuống rồi còn chen sang chỗ ngồi của Lê Nhất Ninh, còn thuận thế nhường ra một chỗ ngồi cho bạn tốt của mình.

Lúc đó Lê Nhất Ninh tức tới muốn thổ huyết, sắc mặt trắng bệch nói một cậu ‘có thể đừng dồn ép không’ gì đó, thì bị bà dì đó chỉ mũi mắng.

Khi đó cô không có sức, nếu có thì sớm đã đáp trả lại rồi.

Cô yếu cô có lý, cho rằng người tới sau được ưu tiên phải không?

Ai cho dưỡng thói quen tật xấu này vậy, phẩm chất đạo đức tốt đẹp năm ngàn năm của Trung Hoa không phải để các người cậy mình là bề trên hoặc là thế hệ trước có thể cậy thế hϊếp người.

Cho dù lúc đó cô không có kỳ sinh lý tới, cô có thể nhường chỗ cho người già và trẻ em, một bà dì mới năm mươi tuổi còn rất khỏe mạnh thì không nhất thiết phải nhường đúng không?!

Fan trong đạn mạc và người qua đường cãi nhau sôi nổi, đạo diễn chương trình nhìn thấy điệu bộ này chỉ cảm thấy có hy vọng.

Khi máy bay bay ổn định lại, không ít khán giả xem chương trình vẫn còn tranh cãi vấn đề ‘Lê Nhất Ninh có nên đổi chỗ ngồi cho người ta hay không’, đề tài tranh cãi này được lên thẳng hotsearch.

Trong phút chốc khiến người của tổ tiết mục càng thêm vui vẻ.

*

Lê Nhất Ninh không hề biết những chuyện này, cô ngủ thẳng một giấc cho tới lúc máy bay hạ cánh.

Sau khi xuống máy bay, tổ tiết mục chuyển sang đi xe bus cỡ lớn đi thẳng tới địa điểm.

Nơi dành cho bọn họ rất bao la, rất rộng rãi.

Vậy thì vấn đề tới rồi — — giữa trời đất bao la rộng lớn thế này, chính là muốn mở quán trọ bình dân cho bọn họ?!

Quán trọ ấy đang ở đâu?!

Lâm Dư là người có mặt mũi nhất trong mấy người ở đây, cũng là bà chủ duy nhất do chương trình này mời tới cô quay đầu nhìn tổ tiết mục: “Quán trọ đâu?”


Đạo diễn mỉm cười: “Ở ngay trước mặt mọi người.”

Lê Nhất Ninh há hốc, không dám tin tổ tiết mục dám làm chuyện như vậy thật.

Mấy người còn lại cũng trợn mắt má mồm: “Không có quán trọ?”

Đạo diễn tiếp tục mỉm cười: “Có quán trọ nhưng tạm thời chưa tới.” Ông dừng một lúc nói tiếp: “Cần phải hoàn thành một nhiệm vụ trước mới có thể giao quán trọ cho mọi người được.”

Mọi người: “……”

“Nhiệm vụ gì?”

Đạo diễn chỉ chỉ: “Nơi này cách quán trọ còn khoảng năm kilomet, nhưng xe đã không cách nào đi vào tiếp nữa rồi, nhất định phải dùng ngựa vận chuyển vật tư và người, mọi người cần đi mượn ngựa.”

Mọi người: “……”

Fan xem trực tiếp cũng không hiểu.

[Ở thảo nguyên tuy ngựa không phải hiếm nhưng chính là con vật may mắn ở trong nhà, ai bằng lòng cho người ta mượn vật may mắn chứ.]

[Đúng vậy đúng vậy, tổ tiết mục rõ ràng là đang kiếm chuyện làm không phải sao.]

[Chương trình đang làm khó người ta.]

[Nguyên Nguyên của chúng ta đáng yêu như vậy nhất định có thể mượn được, cố gắng lên!]

Đạo diễn nhìn vẻ mặt cứng đờ của mọi người, mỉm cười bí hiểm: “Không mượn được ngựa cũng không sao, có thể kéo hành lý đi qua đó mà.”

Mọi người càng: “……”

Năm kilomet, nếu không xách theo đồ đạc nhất định không thành vấn đề, nhưng điều quan trọng lúc này chính là mọi người đều mang theo túi lớn túi nhỏ, các nghệ sĩ người ít nhất cũng có tới hai vali, đi trên thảo nguyên sao mà kéo chứ?

Không dễ kéo đâu!

Tề Thao nhíu mày: “Chỉ có cách này thôi sao?”

Đạo diễn gật đầu: “Phải.”

Ông ngừng lại nói: “Đương nhiên, phía bên quán trọ chúng tôi đã chuẩn bị xe ngựa cho mọi người có thể vận chuyển đồ đạc trên thảo nguyên, cần có người đến đó trước mới được.” Ông đề nghị: “Mọi người có thể mượn hai con ngựa tới đó trước, rồi trở lại sẽ càng thuận tiện hơn rất nhiều.”

Tóm lại, tổ tiết mục chính là gây chuyện rõ ràng.

Lúc mọi người chưa có động tác, Lê Nhất Ninh đột nhiên hỏi: “Đạo diễn, có thể dùng bất kỳ cách nào mượn cũng được sao?”

Đạo diễn sững người: “Đương nhiên.”

“Được rồi.” Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

Đạo diễn: “……”

Cô biết thì biết đi, cô cười thần bí như vậy để làm gì.

Cuối cùng, mấy khách mời chỉ có thể tập hợp lại bàn bạc.

Lâm Du nhìn mọi người, thấp giọng nói: “Mỗi tổ hai người chia nhau đi hỏi dân chăn nuôi ở bản địa đi.”

Cô nhìn mọi người: “Tự do phân tổ hay là rút thăm?”


Phương Văn Lâm: “Sao cũng được.”

Lâm Du nhìn Giang Nguyên: “Các cậu thì sao.”

Giang Nguyên: “Bọn em sao cũng được.”

“Vậy để tôi phân tổ nhé?” Lâm Du cười nói: “Nam nữ phối hợp lao động không mệt, tôi và Tề Thao một tổ, Ninh Ninh em và Phương Văn Lâm một tổ thế nào?”

Lê Nhất Ninh mỉm cười mắt cong cong, vui vẻ nói: “Được ạ.”

Lâm Du ngừng lại, nhìn về phía hai người còn lại: “Vậy hai người một tổ?”

Đồng Nhiễm khẽ giọng đáp: “Được, cảm ơn chị Lâm Du.”

“Khách sáo rồi.”

Giang Nguyên ở bên cạnh lại đang nhìn Lê Nhất Ninh, lúc nhìn tới nụ cười xán lạn trên mặt cô không hiểu sao anh ta cảm thấy chướng mắt.

Anh ta thoáng cảm nhận được Lê Nhất Ninh không còn là cô gái trước kia hễ nhìn thấy mình là cười trong trẻo chào hỏi với mình.

“Giang Nguyên.”

Đồng Nhiễm gọi hai tiếng, Giang Nguyên mới tỉnh táo lại nhìn cô ta: “Sao thế?”

Vẻ mặt anh ta hơi cứng nhắc.

Sắc mặt Đồng Nhiễm không được tốt lắm nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô ta mỉm cười nói: “Bọn đi phía bên đó rồi, chúng ta đi bên này nhé.”

Giang Nguyên nhíu mày, thấp giọng nói: “Tại sao không đi cùng với bọn họ?”

Đồng Nhiễm sững người, nhỏ giọng nói: “Em cho rằng anh không muốn đi cùng với Ninh Ninh mà.”

Mặt Giang Nguyên trắng bệch, lúng túng nói: “Thật ra không muốn lắm, chúng ta đi bên này đi.”

“…… Được.”

Ba nhóm khách mời chia nhau ra xuất phát, sau khi Lê Nhất Ninh và Phương Văn Lâm đi được hai bước thì không đi tiếp nữa.

Lúc này đạn mạc đang sôi nổi cãi nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ trước biểu hiện này của Lê Nhất Ninh.

[Lê Nhất Ninh xảy ra chuyện gì thế, đừng có yêu cầu đòi chung một nhóm với Giang Nguyên nha.]

[Nói thật ha, tôi bắt đầu hơi thay đổi cách nhìn về Lê Nhất Ninh rồi, cô ấy không có nói gì thì cũng được lên hotsearch.]

[Ha ha ha ha chỉ có mình tôi cảm thấy Lê Nhất Ninh sau khi được phân cùng một nhóm với Phương Văn Lâm thì cười đặc biệt vui vẻ sao, cô ấy sao không cho Giang Nguyên chút mặt mũi như vậy.]

[Lê Nhất Ninh đừng nghĩ lạt mềm buộc chặt, Nguyên Nguyên chúng tôi không để ý đâu!]

[Thật đấy, fan Giang Nguyên có bệnh không vậy!]

…………

Đạn mạc sôi nổi ồn ào, sau khi Lê Nhất Ninh đi được hai bước thì không đi nữa.

Phương Văn Lâm không có cảm giác gì với Lê Nhất Ninh, anh ta nhìn cô một cái rồi hỏi: “Đi mệt rồi đúng không, hay là cô ở đây đợi tôi, tôi đi mượn ngựa?”

Lê Nhất Ninh nhỏ giọng mỉm cười: “Đạo diễn vừa nói có thể tìm bất cứ ai để mượn ngựa đúng không?”

Phương Văn Lâm: “…… Đúng vậy, cô muốn gọi điện thoại?”

“Ừm ừm.”

Lê Nhất Ninh không giải thích nhiều, lúc đạn mạc nói cô đang chuẩn bị giả vờ không thì cô đã gọi một cuộc điện thoại cho chú Hứa rồi.

“Chú Hứa chú Hứa.”

Lê Nhất Ninh mở luôn loa ngoài cũng không sợ chú Hứa để lộ cái gì, chú Hứa là người thông minh không để lộ thân phận của mình đâu.

“Tiểu thư sao thế ạ.”

Quả nhiên, chú Hứa đáng tin cậy nhất.


Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của tổ đạo diễn, nói: “Bọn con đang bị kẹt ở trên thảo nguyên rồi, đạo diễn nói bọn con phải đi mượn được ngựa mới có thể đến quán trọ được, chú điều một chút tài nguyên ngựa qua đây cho con được không.”

Mọi người: “????”

Cô cmn nói gì đấy, tài nguyên gì?!!

Chú Hứa ngẩn người, hỏi: “Bây giờ mọi người đang ở đâu?”

Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, chỗ này là ở đâu vậy?”

Đạo diễn: “…….”

Ông nghệch mặt như con gà gỗ nói ra một cái địa chỉ.

Lê Nhất Ninh xoay đầu nói với chú Hứa, còn không quên bổ sung: “Đúng rồi, hành lý của bọn con cũng cần vận chuyển, ngựa nên thuận tiện chút nhé?”

Chú Hứa: “Nhiều người không?”

“Hơi nhiều, người nhiều hành lý cũng nhiều.”

Chú Hứa: “Vậy hay là điều một chiếc trực thăng qua đó cho tiểu thư nhé?”

Lê Nhất Ninh suy tính một chút, nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, máy bay trực thăng được không?”

Đạo diễn: “……”

Cô nói gì, có gan thì nói lớn tiếng hơn một chút.

Lê Nhất Ninh rất có mắt nhìn, vội vàng nói: “Không cần không cần, chỉ có khách mời cần xe ngựa, xe ngựa là được rồi, chú nhanh lên nhé, mặt trời ở đây lớn như vậy tổ đạo diễn còn không tìm một nơi mát mẻ cho bọn con nữa, con bị phơi nắng sắp đen rồi.”

Chú Hứa sáng tỏ: “Đã sắp xếp xong rồi, tiểu thư tìm nơi tránh ánh nắng đi, trong va li có rất nhiều kem chống nắng, cô nhớ dùng.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, tất cả mọi người ở trước màn hình đều ngây ngốc mấy giây mới phản ứng lại vừa rồi bản thân đã nghe thấy gì.

Mọi người trợn mắt há mồm, bỗng có người bắt đầu đánh ra loạt dấu chấm hỏi, theo đó mọi người lại bắt đầu ồn ào lên.

[Không phải, tổ tiết mục đang trực tiếp đấy, Lê Nhất Ninh ở đó giả ngầu cái gì chứ.]

[Ha ha ha ha ha ha tôi buồn cười chết mất, để người trong nhà đưa ngựa tới, Lê Nhất Ninh là đang cảm thấy nhà bản thân có nông trường sao, đúng là chuyện buồn cười nhất thế gian.]

[Ha ha ha ha ha tất cả hành động của Lê Nhất Ninh lúc này gom lại đủ làm chuyện cười cả ngày hôm nay cho tôi rồi.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha mọi người đực ra đó làm gì, mau cười đi chứ.]

[Lê kỹ nữ giả ngầu tốt thật ha, nhìn vẻ mặt của Phương Văn Lâm kìa giống như là dại mặt vậy, nhất định anh ta đang nghĩ bản thân có thể hối hận không, tại sao phải cùng nhóm với Lê Nhất Ninh.]

[Còn có máy bay trực thăng, muốn hỏi Lê Nhất Ninh xem đã mời viện trợ từ đâu tới thế, còn phối hợp như vậy.]

……

Lúc mọi người đang cười nhạo hăng say, thì bỗng có một loạt tiếng vó ngựa vang lên.

Tất cả mọi người đều sững người, người cầm camera của tổ tiết mục xoay ống kính lại, đập vào trong kênh trực tiếp chính là mười mấy con ngựa khí thế bừng bừng đi tới.

Trong lúc sững sờ, ngựa đã dừng lại cách đó không xa rồi.

Một người trong đó tự nhiên vượt qua ống kính, dừng ở trước mặt Lê Nhất Ninh, gọi một tiếng: “Tiểu thư, ngựa đã đưa tới cho cô rồi.”

Tất cả mọi người: “…….”

“???”

“!!!”

= = = = = =

Chú thích:

Nguyên văn là Tiểu Biểu Lạp (小婊砸) là thổ ngữ của người Ninh Hạ, cũng có thể nói có xuất xứ từ Giang Tô Dương Châu. Là người già ở Ninh Hạ thích mắng người thường xuyên dùng từ này để mắng người có vai vế nhỏ hơn. Vì phát âm của từ này gần giống với từ ‘gái điếm’ (小婊子) tuy hơi khó nghe một chút nhưng thật ra trong miệng người già mắng ra chỉ mang ý trách cứ, không hề có ác ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.