Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đi không ít.
Nghe Lê Nhất Ninh nói xong, Hướng Lệ nghẹn lời chốc lát sau đó tỉnh táo lại, sắc mặt cô ta hơi cứng nhắc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gật đầu đáp: “Đúng vậy, bọn mình ra đây để đón cậu đấy.”
Cô ta ngập ngừng giơ tay chỉ chiếc xe hiệu ở phía sau, gian nan thốt ra một câu: “Ninh Ninh chiếc xe này là của cậu sao?”
Lê Nhất Ninh vờ kinh ngạc ‘A’ lên một tiếng, quay đầu nhìn chiếc xe màu trắng đó một cái: “Xe sao? Không phải của mình.”
Nghe xong Hướng Lệ thở phào một hơi.
Cô ta biết ngay mà, Lê Nhất Ninh nào có chiếc xe mắc tiền như vậy, quần áo bình thường cô ấy mặc cũng không tới bốn chữ số.
Nghĩ vậy, ánh mắt cô ta rơi lên chiếc đồng hồ xinh xẻo ở trên cổ tay cô, là của PATEK PHILPPE. Nếu cô ta nhớ không lầm thì kiểu dáng của chiếc đồng hồ này vô cùng kinh điển.
Có giá khoảng một trăm năm mươi vạn, dây đồng hồ được khảm 78 viên trân châu, mắt xích trang trí vàng hồng thì được khảm 48 viên kim cương cắt kiểu công chúa, móc đồng hồ do 55 viên kim cương hợp thành; quai đồng hồ và mặt đồng hồ cũng được dùng kim cương khảm thành hình khuyên.
Nhìn vừa xa hoa vừa có khí chất, là kiểu dáng mà hàng vạn cô gái đều ao ước, đồng thời cũng là thứ mà Hướng Lệ vô cùng khao khát được sở hữu.
Nếu cô ta nhớ không sai, có một lần lúc cùng Lê Nhất Ninh đi ngang qua cửa hàng PATEK PHILIPPE, cô ta còn đặc biệt ngắm nhìn tờ poster rất lâu, nói cô ta hy vọng trong vòng năm năm làm trong giới showbiz cô ta có thể đủ sức mua chiếc đồng hồ này.
Khi đó.……
Hướng Lệ nhớ lại một lúc, khi đó Lê Nhất Ninh đã cười và nói đợi cô ấy phát tài rồi sẽ tặng cho cô ta một cái.
Kết quả bây giờ — —
Cô ấy đang đeo ở trên tay, còn sáng loáng xuất hiện ở trước mặt mình.
Hướng Lệ nuốt nước miếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chiếc đồng hồ này: “Ninh Ninh chiếc đồng hồ này của cậu……” Cô ta dè dặt dò hỏi: “Là đi thuê sao?”
Lê Nhất Ninh sững người, theo ánh mắt của Hướng Lệ nhìn xuống tay mình, mỉm cười: “Cậu nói chiếc đồng hồ này sao?”
“Ừ ừ.” Hướng Lệ nói: “Chiếc đồng hồ này hình như không giống với chiếc mà trước kia chúng ta từng nhìn thấy.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, dưới ánh mắt kỳ vọng của cô ta nói ra đáp án mà cô ta mong muốn.
“Đúng vậy.”
Mắt Hướng Lệ sáng ngời, dường như đạt được sự khẳng định rồi.
Cô ta biết ngay mà, chiếc đồng hồ này nhất định là do Lê Nhất Ninh thuê thôi.
Lê Nhất Ninh thu mọi cảm xúc trên mặt cô ta vào trong mắt, xoắn xuýt hỏi Giản Viên Viên: “Chiếc đồng hồ này là người khác tặng mình hay là mình tự mua vậy?”
Nụ cười trên mặt Hướng Lệ cứng đờ, lời vừa muốn nói ra cũng bị kẹt trong cổ họng, không lên không xuống.
Giản Viên Viên nhịn cười, phối hợp với cô: “Nhớ không nổi nữa, đồng hồ của cậu nhiều như vậy, kiểu này bình thường như vậy ai mà nhớ cho nổi.”
Bình thường?!
Mấy cô gái không tính là có tiền hít sâu một hơi.
Lê Nhất Ninh gật gật đầu, mỉm cười xán lạn: “Như vậy sao.” Cô nhìn Hướng Lệ: “Xin lỗi, mình cũng nhớ không ra.”
Mọi người: “……”
Sắc mặt Hướng Lệ trắng bệch, môi run rẩy muốn hỏi tiếp nữa nhưng Lê Nhất Ninh đã lơ nhẹ cô ta rồi.
“Viên Viên, chúng ta đi vào thôi.”
“Ừ.”
Nhìn theo bóng hai người treo đầy ‘nhân dân tệ’, Hướng Lệ rất lâu cũng chưa tỉnh táo lại.
Ngược lại là một nghệ sĩ nhỏ bên cạnh lẩm bẩm một câu: “Lê Nhất Ninh điên rồi sao?”
“Mẹ ơi, tôi vừa bị nhân dân tệ làm mù mắt, Lê Nhất Ninh giàu như vậy sao?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Hướng Lệ.
Sắc mặt Hướng Lệ tái xanh, trong lòng cũng không xác định: “Tôi không biết.”
Rõ ràng trong ngày thường Lê Nhất Ninh khi ở cùng với cô ta không hề biểu hiện ra.
Một người trong số đó cười lạnh nói: “Không phải cô đã nói cô ta giống với chúng ta sao?”
Hướng Lệ: “……”
Cô ta tự cho là như vậy thôi!!
Bỗng có người hỏi: “Chắc không phải là…… Cô ta là vì muốn phùng má giả làm người mập nên đặc biệt đi thuê những thứ có giá trị cao này thôi?”
“Cũng có thể là hàng giả.”
“Đúng đúng đúng.”
Khi một người không hy vọng người khác tốt, thì dù có bày đồ thật ở trước mắt họ đi chăng nữa, bọn họ cũng luôn tự lừa mình không chịu tin vào sự thật này.
*
Sau khi đi thẳng vào công ty, Giản Viên Viên mới nhịn không được nữa phì cười ra tiếng.
“Cậu nhìn thấy sắc mặt của mấy người đó không, thật thú vị!”
Lê Nhất Ninh cong môi cười, chớp mắt nói: “Cậu nói xem.”
Giản Viên Viên “chậc chậc” hai tiếng, ôm vai cô nói: “Bà chị hôm nay được đấy, sớm nên để đám người không coi người khác ra gì này trải chút việc đời mới phải.”
Lê Nhất Ninh nhớ tới những lời miêu tả về đám người này ở trong sách, nhíu mày nói: “Mình đoán là…… Bây giờ bọn họ có lẽ đang nghĩ, Lê Nhất Ninh có thể là vì muốn cứu rỗi lòng tự tôn cuối cùng nên giả làm trang hảo hán đấy mà.”
Giản Viên Viên: “……”
Nói chuyện nói như đúng sự thật vậy là sao.
Hai người đi vào đại sảnh, người trong đại sảnh sau khi thấy Lê Nhất Ninh xuất hiện thì đều kinh ngạc.
Sau khi cô trang điểm lên mọi người không hẹn mà có chung sự cảm khái, Lê Nhất Ninh đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, mặc kệ dáng vẻ hay là khí chất hay là gương mặt tinh xảo như được khắc ra kia, chỉ cần cô không gây rối thì trong một góc nhỏ của mảnh đất showbiz này nhất định có chỗ cho cô.
Cho dù chỉ làm một bình hoa thôi có lẽ cũng có mấy chục ngàn fan.
Gương mặt này, đúng là tuyệt sắc.
Lê Nhất Ninh không hề để ý những ánh mắt đó, vào thang máy với Giản Viên Viên đi thẳng tới văn phòng của Triệu Yến.
Trên hành lang có không ít nhân viên đi lại, Lê Nhất Ninh vừa định gõ cửa thì cửa bị người bên trong kéo ra.
Lê Nhất Ninh ngước mắt lên vừa vặn chạm phải một đôi mắt mang theo ý cười, mà chủ nhân đôi mắt đó sau khi nhìn thấy mặt cô thì nhanh chóng u ám đi.
Ý cười trong mắt tan đi gần hết, thay vào đó là sự chán ghét thoắt ẩn thoắt hiện.
Lê Nhất Ninh đứng tại chỗ, bỗng cảm thấy đau lòng thay cho nguyên chủ.
Sự chán ghét của Giang Nguyên rõ ràng như vậy, sao cô ta không cảm nhận được chứ?
Giang Nguyên nhíu mày nhìn Lê Nhất Ninh, cơn chán ghét loáng vụt qua rồi trở về trạng thái không biểu tình của anh ta.
Trái lại là Đồng Nhiễm, sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa thì nhướng mày, ngạc nhiên kêu lên: “Ninh Ninh, sao cô lại tới đây?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, nhìn người quản lý Triệu Yến đang đứng ở phía sau hai người họ trừng mắt với mình, cô cười khẽ một tiếng: “Tôi tới hủy hợp đồng.”
Mọi người: “……???”
Giọng điệu này của cô sao trông vui vẻ như vậy?
Đồng Nhiễm sững sờ hình như không liệu được cô lại thẳng thắn như vậy, cô ta ngượng nghịu hai giây, ho một tiếng: “Xin lỗi.”
Lê Nhất Ninh cười: “Xin lỗi cái gì chứ? Đâu phải là lỗi của cô.”
Đồng Nhiễm không lên tiếng.
Ngược lại là Giang Nguyên, sau khi nghe thấy đoạn đối thoại này anh ta lạnh nhạt cất tiếng hỏi: “Cô đây là bị hủy hợp đồng?”
Lê Nhất Ninh nhìn gương mặt điển trai vẫn còn nét trẻ con trước mặt, mỉm cười nói: “Không biết.”
Nói thật thì lúc này cô đang nhìn Giang Nguyên ở khoảng cách gần, tuy sau khi xuyên tới đây cũng đã dùng điện thoại tra baidu xem hình rồi……. nhưng hình và hiện thực vẫn khác nhau rất lớn, nếu so sánh thì Giang Nguyên không bì được với Hoắc Thâm.
Bất kể là ngoại hình hay là thực lực.
Duy chỉ có một điểm vượt trội, có lẽ là năng lực ở một phương diện nào đó không thể nói rõ.
Cô bất lực nhún vai, ai bảo tác giả phác họa nhân vật Hoắc Thâm không được chứ, thật là quá thảm.
Từ giây phút Hoắc Thâm bước vào công ty thì hắt hơi một cái cực mạnh.
Người quản lý sững người, kinh ngạc nhìn anh: “Bị cảm rồi?”
Hoắc Thâm lạnh lùng nheo mắt nhìn anh ta một cái, xoa mũi nói: “Không phải.”
Người quản lý thở phào một hơi, nhìn anh: “Đúng rồi, chuyện cậu bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi.” Anh ta đưa tài liệu cho Hoắc Thâm, nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu muốn điều tra Lê Nhất Ninh và Giang Nguyên?”
Tin tức Hoắc Thâm kết hôn đương nhiên người quản lý biết, nhưng đối tượng kết hôn là ai thì anh ta không rõ, trước kia từng hỏi Hoắc Thâm rồi nhưng sau khi Hoắc Thâm cho anh ta một ánh mắt xong thì người quản lý thôi không bát quái nữa.
Lần này sau khi xuống núi trở về đột nhiên muốn điều tra Lê Nhất Ninh và Giang Nguyên, điều này khiến anh ta thật sự cảm thấy tò mò.
Hoắc Thâm không lên tiếng, tiếp tục lật xem văn kiện người quản lý đưa cho anh.
Lúc nhìn tới đoạn Lê Nhất Ninh khi chưa tiến vào giới showbiz từng bỏ ra rất nhiều tiền chỉ vì muốn bỏ phiếu cho Giang Nguyên xuất đạo, anh khẽ cười một tiếng. Đọc tiếp xuống dưới, lúc nhìn tới đoạn Lê Nhất Ninh dùng danh nghĩa fan hết lần này tới lần khác mua biển tỏ tình với Giang Nguyên…… Hoắc Thâm cảm thấy, tóc của mình hình như đang dần biến xanh rồi.
……………..
Sau khi nhanh chóng xem xong, trên đầu của Hoắc Thâm đã biến thành một mảnh thảo nguyên xanh um.
Người quản lý ngó vẻ mặt của anh, bỗng cảm thấy có một nỗi hoảng sợ không yên: “Cậu đây là……. nhìn thấy tin tức khủng khϊếp gì rồi?”
Anh ta nhìn thì không cảm thấy có gì không đúng mà.
Hoắc Thâm lạnh mặt không lên tiếng, lúc vừa muốn nói chuyện thì điện thoại rung lên, anh cúi đầu nhìn, sau khi thấy số điện thoại gọi tới bỗng nhướng mày.
“Alo?”
Điện thoại vừa thông, bên tai lập tức truyền tới giọng nói nũng nịu của Lê Nhất Ninh: “Ông xã, em bị người ta bắt nạt.”
Hoắc Thâm: “……”
Anh bị sặc một cái, vô thức hỏi: “Bị ai bắt nạt rồi?”
“Công ty.”
*
Nửa tiếng trước, Lê Nhất Ninh đi vào văn phòng bàn chuyện hủy hợp đồng với Triệu Yến.
Cô vốn đang nghĩ giải quyết hủy hợp đồng một cách thuận lợi đối với ai cũng tốt, nhưng không ngờ công ty này không chỉ không đền bù cho cô khoản tiền hủy hợp đồng trước thời hạn, thậm chí còn bảo Lê Nhất Ninh tự mình móc túi nói cô vi phạm hợp đồng.
Chuyện này có thể nhịn sao?
Đương nhiên là không thể rồi!
Lê Nhất Ninh cô lại không phải là người coi tiền như rác, cho dù cô có tiền đi chăng nữa cũng không thể tiêu vào chuyện này.
Hơn nữa với hợp đồng của công ty này, Lê Nhất Ninh vừa nhìn đã thấy lỗ hỏng rất nhiều không nói, toàn là những điều khoản cực kỳ ngang ngược. Đây chính là hãm hại người mà.
Nào là nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của công ty nếu vi phạm quy định sẽ mặc ý cho công ty xử lý, nào là không cho phép cố ý tạo dựng tin đồn, một khi có hậu quả tự mình gánh, còn có…… không được tự mình nhận phim và đại ngôn riêng, vi phạm hợp đồng thì phải đền bù gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng.
…….
Lê Nhất Ninh càng xem càng muốn hộc máu.
Đây là công ty hút máu thì có, lại còn có người tình nguyện xông vào ký hợp đồng?!
Bản thân cô hiểu biết không nhiều, nhưng Lê Nhất Ninh âm thầm mượn trợ lực từ bên ngoài.
Nghĩ một cách đương nhiên, cô bèn gọi một cuộc điện thoại cho ông xã của cô, cô cảm thấy chuyện này nên hỏi Hoắc Thâm càng thích hợp hơn.
— — — —
Hoắc Thâm nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô, mí mắt không khỏi co giật một cái, cố gắng phối hợp với cô: “Chuyện là như thế nào?”
Lê Nhất Ninh kể giản lược sự việc với anh, cuối cùng còn nói: “Em biết nhà chúng ta có tiền, đừng nói mấy ngàn vạn cho dù là tiền vi phạm hợp đồng lên đến mấy tỷ chúng ta cũng có thể thoải mái giao ra được, em đọc kỹ các điều khoản hợp đồng rồi em không hề vi phạm hợp đồng, dựa vào đâu muốn chúng ta bỏ ra chứ, tiền ông xã em cực khổ kiếm được không thể tiêu hoang như vậy đúng không.”
Hoắc Thâm: “……”
Nghe tới đây rồi mà còn không nghe ý bên trong, Hoắc Thâm anh không phải là Hoắc Thâm nữa.
Anh vờ như không nhìn thấy con ngươi muốn rớt ra ngoài của người quản lý, cố gắng phối hợp với Lê Nhất Ninh, giọng điệu ôn hòa đi rất nhiều: “Ừm. Cần anh làm gì không?”
Lê Nhất Ninh nâng mắt nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó coi của Triệu Yến, chớp mắt có lòng tốt đề nghị: “Hay là……. chúng ta thu mua công ty này đi?”
Triệu Yến hít sâu một hơi, cứ đứng đó nhìn cô tiếp tục đóng kịch!
Hoắc Thâm hơi sững người, đáp không hề do dự: “Được, nhưng muốn thu mua cần phải có thời gian, phía bên em bây giờ anh sẽ để cho luật sư tới giải quyết?”
Lê Nhất Ninh hình như cũng không dự liệu được anh sẽ sảng khoái đồng ý như vậy, ngây người một lúc rồi nói: “……. Được ạ.”
Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng: “Bây giờ còn có chuyện gì cần anh giải quyết không?”
Lê Nhất Ninh nhìn vẻ mặt của Triệu Yến, ra chiều nghĩ ngợi: “Hình như hết rồi nhỉ.”
Hoắc Thâm vừa muốn nói tiếp thì người quản lý ngồi đối diện đang lướt điện thoại đột nhiên kinh ngạc hô một tiếng: “Lê Nhất Ninh lại lên hotsearch rồi.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt một cái, đương nhiên cũng nghe thấy rồi, cô thuận thế hỏi: “Là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”
Hoắc Thâm ngừng chốc lát, trực tiếp lấy điện thoại của người quản lý qua.
Người quản lý: “???”
“Cậu lấy điện thoại của tôi làm gì.”
Hoắc Thâm không đáp, một tay anh nói chuyện điện thoại với Lê Nhất Ninh, tay còn lại thì trượt điện thoại mở giao diện weibo, khi nhìn thấy những ngôn luận trên đó, Hoắc Thâm khẽ nhíu mày.
Anh lạnh giọng hỏi: “Em vào giới giải trí chính là để bị ăn mắng sao?”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Người anh em, lời không thể nói như vậy được, tôi vào giới giải trí chính là vì muốn đội mũ xanh cho anh đây.