Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 118



Chương 118

Tạ Mẫn Tây nhếch miệng lắc đầu: “Chưa, em và mẹ chưa bao giờ đên đó. Hơn nữa chợ là cái quỷ gì?

Chẳng phải người giúp việc trong nhà mới đi sao?

Vân Thư vỗ tay một cái: “Vậy chúng ta đi chợ đi.”

Tạ Mẫn Tây không thể tin được: “What?”

Vân Thư lặp lại lần nữa để xác định: “Đi chợ mua sắm tết.”

Tạ Mẫn Tây lần nữa khẳng định: “Are you sure?”

Vân Thư gật đầu chắc chắn: “Yes, Sure.”

Tạ phu nhân xuống lầu hỏi: “Hai đứa nói gì đấy?”

“Mẹ, bọn con đang nói bắt ngờ.” Tạ Mẫn Tây trả lời.

Vân Thư cầm chìa khóa xe đứng ở cửa nói: “Mẹ, Mẫn Tây, chúng ta đi thôi.”

Trung tâm mua sắm.

Tạ phu nhân ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt: “Đây là bất ngờ các con nói sao?”

Vân Thư gật đâu: “Đúng vậy mẹ. Đô ăn buổi sáng tươi mới, chúng ta đi mua trước rôi bảo bọn họ đưa đến nhà, buổi trưa không. quay về ăn cơm, hôm qua con và Mãn Tây đã tìm được một cửa hàng rất ngon, hôm nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi. Buổi chiều đi dạo phố mua quần áo, hôm qua con và Mẫn Tây đều đã mua, hôm nay mua cho mẹ, chúng ta còn phải mua cho Tạ Mẫn Hành, Mẫn Thận và ba.”

Tạ phu nhân có chút chê bẩn: “Mẹ sẽ ở bên ngoài, không vào đâu, các con đi đi.” Làn đường lộn xộn chật chội, lá rau trên mặt đất người đến người đi giẫm nát, còn có mùi vị bên trong, Tạ phu nhân hoàn toàn không chấp nhận được.

Buổi sáng Tạ phu nhân trang điểm tinh xảo như vậy, cho răng là ra ngoài uông cà phê, ngăm phong cảnh dạo phô, không ngờ lại đến chợ mua đồ ăn, trong lòng thật sự là có chút khó hình dung.

Vân Thư nói: “Mẹ, đến cũng đã đến rôi, mẹ vào xem một chút đi. Không, bản, đây là chợ tốt nhất ở thành phó A”

Tạ phu nhân với Tạ Mẫn Tây đều có chút lùi bước.

Vân Thư cầm cánh tay của bọn họ trực tiếp kéo vào chợ.

Cần tây, hành lá, gừng, tỏi, cà chua…

Vân Thư chọn say sưa, thấy giá cả không hợp thì bắt đầu trả giá với người Bến, bình thường Vẫn Thư đều có thê trả giá thắp hơn.

Có lúc Tạ Mẫn Tây cũng gia nhập trả giá.

Tạ phu nhân có chút bắt ngờ, đây còn là tiều công chúa bà ây dạy sao?

Vân Thư đưa đồ đạc cho người bán, viết địa chỉ, rồi hỏi Tạ phu nhân: “Mẹ, còn muốn gì không?”

Tạ phu nhân nhìn thịt bò phía trước nói: “Chúng ta đều mua rau, tết còn cân thịt. Mua ít thịt bò và thịt dê đi.”

Lập tức, ba người họ cùng đến chỗ bán thịt bò, khẩu khí Tạ phu nhân có chút lớn: “Một con bò bán thế nào?”

Học theo giọng điệu của Vân Thư.

Người bán thịt đang băm thịt suýt chút nữa thì băm Vào tay, khiếp sợ cộng thêm không thể tin hỏi: ‘Đùa kiêu gì vậy? Một con bò sao?”

Tạ phu nhân gật đầu: “Đúng vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.