Chương 129
Ông Tạ nói: “Chắc lão tứ về nhà đi xem mắt hả? Chú nghe nói chú Trần chuẩn bị giới thiệu con nhà họ Lý cho cậu ây.”
Giờ phút này, Tạ Mẫn Thận thật sự có cảm giác muốn được đổi ba.
Tần Ngũ luôn ủng hộ: “Đúng vậy chú, cậu ây cũng đã đên tuôi lây VỢ, đừng đề giả rồi vân còn độc thân.”
Tạ phu nhân gật đầu phụ họa: “Mẫn Thận nghe thây chưa, con cũng nên chuẩn bị lầy vợ rồi. Lão tứ nhỏ hơn con một tuôi đó.”
Tạ Mẫn Thận: “Mẹ, anh con mới kết hôn với chị dâu xong mà.”
Vân Thư vừa nhai rau cải trong miệng vừa nói: “Đang nói chuyện vợ của em, sao lại nói sang chuyện chị rồi?
Chẳng liên quan gì cả.”
“Đúng vậy, hoàn toàn chẳng liên quan gì.” Tạ phu nhân nói xong lại dịu dàng nhắc nhở Vân Thư: “Tiêu Thư, ăn xong rôi nói.”
Tạ Mân Thận: “Chị dâu, em đang nói chuyện của chị với anh em mới xong, gia đình chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Vân Thư trực tiệp nói với Tạ phu nhân: “Mẹ, chúng †a mau tìm đôi tượng cho Mẫn Thận đi, qua năm mới cậu ây trở về bộ đội, chúng ta muốn đón cậu ấy cũng khó.”
Tạ Mẫn Thận: “…” Khóc không ra nước mắt.
Anh ấy đã sớm biết chị dâu là người như nào, lại còn dám đắc tội, đúng là tự tìm đường chết.
Tạ phu nhân cảm thấy rất đúng: “Nói cũng đúng, vậy để mẹ tìm xem.” Nói xong lại hỏi Dương lão nhị và Tần Ngũ: “Bên cạnh hai đứa có cô gái nào tốt không, giới thiệu cho dì đi?”
Dương lão nhị và Tần Ngũ đều lắc đâu: “Không có thưa dì.” Bọn họ còn trân trọng tình nghĩa anh em lắm.
Vân Thư cúi gằm xuống bát, lộ ra nụ cười tàn ác : “Mẹ, Tạ Mẫn Hành thường xuyên đi công tác, anh ấy gặp được rất nhiều người, người quen biết cũng không ít, trong đây cũng rất nhiều đôi tác nữ ưu tú, bảo anh ấy giới thiệu cho mẹ vài người, đề mẹ đến tìm hiểu xem sao.
Tạ Mẫn Thận rất muốn nói: Đệch, đây chắc chắn là do anh trai đào hố mình!
Tạ Mẫn Hành nhận thức được nói, đây là hồ Vân Thư dành cho anh, ai bảo anh dám nói cô là con khi…… Ai bảo Tạ Mẫn Thận dám cười.
Tạ Mẫn Tây yên lặng cúi đầu ăn canh, chuyện này càng nói ít càng tốt, tránh rước họa vào thân.
Tạ phu nhân: “Mẫn Hành, con nhớ nói cho mẹ vài cái tên, để mẹ đi xem.
Chồng, ông đi ăn gặp được người, thích hợp, nhớ về bảo tôi, tôi sẽ đến gặp.”
Ông Tạ cũng đồng ý.
Là một người anh, Tạ Mẫn Hành cũng chỉ có thể đồng ý, nếu không đồng ý, không biệt Vân Thư còn làm ra chuyện gì: “Được.”
Tạ Mẫn Thận: “Anh.”
Lời nói Vân Thư đầy thám thía vui sướng khi người gặp họa Am trai cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”
Dương lão nhị và Tần Ngũ đột nhiên đều cảm thấy thật may mãn, vì trong nhà mình không có chị dâu như Vân Thư, thật đáng sợ.