Chương 132
Đều đã bị hôn nhân trói buộc, thì xem ra Trình Giảo Kim cũng là chuyện không tồi.
Tạ Mẫn Hành: “Tại sao em nói thích ông nội, cuối cùng lại kết hôn với tôi?”
Vân Thư thật sự không, biết phải giải thích thế nào cho dễ hiều: “Lúc ây em cũng không phải là chưa từng gặp qua anh sao, nhưng mẹ anh trông xinh đẹp như vậy, mà ba anh cũng rất đẹp trai, ông nội cũng thân thiện dễ gân, lại thích em, thê nên em cảm thây vẻ ngoài của anh chắc cũng không tôi, tính cách cũng không quá xấu, nhất định sau này sinh con ra cũng thừa kế được gen tốt, vậy nên không phải mới kết hôn với anh sao.
Bây giờ Tạ Mẫn Hành rất muốn bạo lực gia đình!
Tạ Mẫn Hành: “Vậy rốt cuộc em với Đàm Nhạc có quan hệ gì?”
Vân Thư khó hiểu: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Tạ Mẫn Hành chuyền chủ đề về thương mại: “Công ty bắt động sản Hạo Tường là đối thủ của Tạ Thị.”
Vân Thư kinh ngạc: “Vậy anh phải dùng mưu kế đề đối phó với bắt động sản Hạo Tường sao?”
Tạ Mẫn Hành cạn lời đỡ trán: “Tôi lo bọn họ dùng em uy hiếp nhà chúng ta.”
Vân Thư: “À, cái này thì anh không phải lo, Đàm Nhạc Biết chắn sẽ không, anh ấy còn muốn lấy em cơ mà.
Tạ Mẫn Hành buồn bực, Vân Thư chẳng bạo giờ nói đến điều anh muốn biết. Nhất thời không kiềm được, Tạ Mẫn Thận ân người vào sau cửa, hôn cô: “Lát nữa đi ra, tôi cân một lời giải thích hợp lý.”
Vận Thư đi vào tắm rửa, mắt gần hai tiếng, nhìn thấy Tạ Mẫn Hành vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, Vân Thư hỏi: “Tại sao lúc nãy anh lại hôn em?”
“Em có quan hệ gì với Đàm Nhạc?”
Tạ Mẫn Hành vẫn không buông tha vấn đề này.
Vân Thư: “Em hỏi anh vì sao lại hôn em.”
Tạ Mẫn Hành: “Sao em lại quen Đàm Nhạc?”
Vân Thư cằm đầu tóc ướt đẫm nói: “Sao anh cứ khăng khăng muốn hỏi cái này vậy? Đàm Nhạc nói anh ây thích em tử lúc em mười lăm tuổi, anh ấy còn muốn cưới em, được rồi. bọn em chỉ có quan hệ như thế thôi.
Tạ Mẫn Hành: “Chỉ thế thôi?”
Vân Thư: “Thế anh còn muốn gì nữa?”
Tạ Mẫn Hành: “Tôi vào tắm rửa.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Vân Thư gọi lại từ phía sau: “Anh còn chưa nói tại sao lúc nãy lại hôn em.”
Tạ Mẫn Hành đã vào phòng tắm.
Tạ Mẫn Hành đóng cửa phòng tắm lại rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh cũng không biết tại sao tự nhiên lại hôn Vân Thư, giỗng như không thê khống chế được bản thân.
Đã lớn như vậy rồi, còn không khống chế được bản thân, Tạ Mân Hành bực bội đắm vào tường.
Đàm Nhạc, tốt nhất anh vẫn nên điều tra kỹ người này.
Lúc Tạ Mẫn Hành đi ra thì Vân Thư đã ngủ.
Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư đang ngủ, lắm bẩm: “Nhanh như vậy đã ngủ rồi.”