Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 133



Chương 133

Một đêm mộng đẹp.

Việc đầu tiên sau khi Vân Thư tỉnh dậy là gọi điện thoại cho ba mẹ mình: “Ba mẹ, hai người phải chú ý an toàn đấy.”

Mẹ, mẹ phải nhớ mang chút thuốc trị cảm.

Mẹ, mẹ bảo ba con khiêng cái camera SLR nhé.”

Mẹ, hai người nhất định ngày nào cũng gọi điện thoại cho con.”

Vân Thư không biết lải nhải bao lâu mới cúp điện thoại.

Vân Thư ghé vào cửa sổ ban công nhìn ra phong cảnh xa xa, gương mặt giai nhân không son phân tươi mát, Vân Thư đứng Thời lát thì thấy lạnh, xoay người muốn chui vào chăn lại phát hiện Tạ Mẫn Hành không biết tỉnh dậy từ khi nào.

Vân Thư hỏi: “Là tiếng của em làm ồn Đến anh sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Không phải, là đồng Hồ sinh học.”

Tạ Mẫn Hành biết Vân Thư gọi điện thoại cô tình thấp giọng, vì không muôn đánh thức anh.

Tạ Mẫn Hành vén một góc chăn lên nói: “Lạnh lắm, chăn vân còn âm, mau chui vào đi.”

Vân Thư lại không trèo lên giường mà năm trên sô pha.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đều ngủ nướng, Tạ phu nhân cũng không đánh thức hai người họ.

Ông Tạ có chút tò mò: “Sao hôm nay không thấy bà đi gọi hai đứa nhỏ?”

Tạ phu nhân: “Tôi là mẹ chồng, lúc nào cũng vào phòng con dâu cũng không được, hơn nữa mây hôm nay cũng không biết hai đứa nó làm gì, cứ đề tụi nó nghỉ thêm một lúc đỉ.”

Ông Tạ mỉm cười, nói với hai anh em Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận: “Hiếm khi mẹ con hiểu chuyện như vậy, nêu ba mà biết thì đã không dậy sớm như thế.”

Tạ phu nhân lại bắt đầu lải nhải: “Dậy sớm cho khỏe người, có thể hít thở không khí trong lành, chạy bộ bên ngoài còn thải chất độc ra khi cơ thê, còn SP vận m. làm xương cốt cứng cáp hon..

Ông nội Tạ không ở nhà, lúc Tạ phu nhân lải nhải, cả nhà chỉ có Tạ Mẫn Tây dám cãi lại, cả ba cha con nhà họ Tạ đều chỉ biết ngậm miệng thành thành thật thật ăn bữa sáng.

Ở đoàn phim: “Chị Duy Duy, năm nay ăn têt đoàn phim cho nghỉ năm ngày, chị muôn làm gì?” Cô gái cùng đoàn phim hỏi Cao Duy Duy.

Cao Duy Duy nghe nghĩ năm ngày, vui vẻ câm lây điện thoại, đang muôn đăng tin lên điện thoại, nụ cười bên khóe miệng lại chậm rãi biến mắt, chuyên ‘ thành nụ cười tự giễu: “Về nhà ngủ năm ngày.”

Cô gái thứ hai: “Chị Duy Duy, không phải chị có bạn trai rôi sao, sao lại không cùng vệ nhà ăn tết?”

Cô gái thứ hai đó hơi xấu hổ, có điều vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Chị Duy Duy, chị với bạn trai quen nhau lầu như vậy, hai người cũng đã tới tuổi kết hôn, sao không tranh thủ đợt nghỉ này về nhà chuẩn bị?”

Cao Duy Duy ngòi trên ghế ‹ dài, đưa tay khẽ dụi mắt: “Chia tay rôi.”

Cô gái thứ hai khiếp sợ, cô ta không hề cô ý.

Cô gái: “Chị Duy Duy, xin lỗi.”

Cao Duy Duy: “Không sao, bọn chị chỉ là không thích hợp thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.