Chương 139
Tạ Mẫn Tây nháy mắt với Vân Thư mây lần, nhưng tâm trí Vân Thư đang ở trên bản nháp, cô hoàn toàn không chú ý đến.
Quả nhiên, sau khi ăn sáng xong, ông Tạ đề nghị: “Chúng ta hãy bắt đậu cuộc họp gia đình.”
Qua mười phút sau, cả nhà họ Tạ đều ngồi trong phòng họp.
Vân Thư tặc lưỡi, cơ sỞ của nhà họ Tạ ở Northland, cô vẫn chưa mò ra được.
Lúc này, Vân Thư lại cắn móng tay.
Tạ Mẫn Hành nhìn không nổi nữa, đành phải đè tay cô xuống: “Bắn không.”
Vân Thư bỏ tay xuống không được bao lâu thì lại bắt đâu gặm.
Tạ Mẫn Hành nhướng mày, trong lòng biết rõ Vân Thư đang căng thăng, nhưng anh sẽ không đề lộ ra ngoài.
Vân Thư cắn tay không ngừng, cuối cùng anh lại lây ra, trực tiệp năm tay cô vào trong lòng bàn tay của anh, bàn tay to lớn giam câm đôi tay nhỏ bé của Vân Thư, đầu ngón tay vừa rồi của cô còn ươn ướt.
Vân Thư lập tức không phản ứng lại.
Ông nội Tạ chủ trì “cuộc họp”, ông ấy hắng giọng: “Trước tiên ông sẽ tổng kết một tí, tháng ba năm nay tập đoàn Tạ Thị thành công ở Trung Quốc, tháng sáu cả nhà mình về quê, tháng chín chúng ta đi dạm ngõ và vào tháng mười, con cả với Tiểu Thư tổ chức đám cưới. Vào tháng mười hai, Mẫn Tây mắt tích nhưng cuối cùng cũng được tìm thấy. Xong rồi, những lời này ba đều đã nói qua, chúng ta bắt đầu thôi.”
Sau khi ông nội Tạ kế tất cả những sự kiện lớn trong gia đình, mọi người bắt đầu kể về những trải nghiệm của bản thân.
Ông Tạ tùy ý nói vài câu cho xong chuyện.
Quy tắc gia đình vốn là ông nội Tạ sứt đầu mẻ trán nghĩ ra, mọi người đều phải dỗ dành ông nội Tạ, không được khiến ông ấy cảm thầy lời nói của mình không quan trọng, nên mọi người đều nghe theo lời của ông nội Tạ và tổ chức họp mặt đều đặn hàng năm.
Tạ phụ nhân những năm trước chỉ hay nói hai ba câu, có ý nghĩa là được, nhưng năm nạy thì khác, bản thân bà ấy tự sắm đồ Tết, cũng muốn bày tỏ rất nhiều thứ.
Không ngờ Vân Thư lại nhằm tưởng đây là vân đề rất nghiêm trọng, xem đi, ngay cả mẹ cũng nói chỉ tiết kỹ càng đến như vậy.
Tạ Mẫn Hành trực tiếp. nói: “Quy tắc cũ, ba vòng sân!”
Tạ Mẫn Thận: “Con theo anh hai, ba vòng sân!”
Sau đó chỉ còn lại Vân Thư và Tạ Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Tây nhìn Vân Thư nói: “Chị lớn hơn chị nói trước đi!”
Vân Thư cũng chẳng chịu thua kém: “Chị lớn hơn em chị phải nhường em, em trước đi.”
Tạ Mẫn Tây: “Em kính trọng chị vì chị là chị dâu em. Ông đã cho chúng ta cơ hội tốt như vậy. Em nhất định không thê nói trước chị được. Ông xem đúng không.”
Những nhược điệm của ông nội Tạ quá rõ ràng, được người khác khen ngợi thì chăng phân biệt nổi đúng sai nữa, ông nội lề liếc mắt, thích thú với lời nịnh nọt của cháu gái, nói: “Mẫn Tây nói đúng, Tiểu Thư, năm nay là lần đầu con đến, vừa nãy mẹ và ba con đều làm mẫu, con nói trước đi.”
Vân Thư trừng mắt nhìn Tạ Mẫn Tây: Giời ạ, cướp lời thoại của chị.