Chương 149
Trong nháy mắt, căn phòng tối đến mức duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, lạ Mẫn Thận nhân lúc phòng còn tối đi tới ngồi cạnh Tạ phu nhân.
Nhưng chỉ trong vài giây sau, pháo hoa bản khấp trời, làm sáng bừng cả một khoảng.
Hình dạng khác nhau.
Pháo hoa chiếu sáng cả nhà họ Tạ, ban đêm nhưng chẳng khác nào ban ngày.
Tạ phu nhân không biết đã bao nhiêu lâu chưa thầy được cảnh tượng như vậy, bà ây đi ra phòng khách, ngắng đầu nhìn bầu trời rực rỡ pháo h Oa, giống như giấc mơ nhiều màu sắc.
Ông nội Tạ cũng kinh ngạc đi ra phòng khách, còn ông Tạ với Tạ Mẫn Thận cũng đi ra ngoài.
Đám người giúp việc nhà họ Tạ, vào lúc đèn sao sáng lên, bọn họ vui sướng lén chụp vài tắm ảnh, nhưng cũng không tự do đi lại, bây giờ bọn họ đều đi ra ngâng đầu nhìn lên trời.
Trong Tử Kinh Sơn một nửa là biệt thự, người sông bên trong cũng hơn nửa là phú hào, giờ phút này bọn họ cũng đêu đi ra ngoài ngắm bâu trời pháo hoa rực rỡ.
Pháo hoa mỗi năm đều có, nhưng loại pháo hoa biến đổi nhiều hình như vậy thực sự không nhiều, thậm chí còn rất ít.
Pháo hoa vào đêm giao thừa cuối năm của đât nước cũng không được đẹp như vậy.
Trong khu của phú hào, ở một căn biệt thự nào đó, một nhà ba người cùng bước ra.
Đứa trẻ nhỏ kéo người phụ nữ trẻ ngước lên bầu trời: “Mẹ ơi, mẹ xem cái này đi, là pháo hoa hình con thỏ.”
Trong chốc lát lại nói: “Mẹ ơi,cái này là ngôi sao.”
Pháo hoa bắn suốt trong nửa tiếng, đồng hồ, cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.
Cuối cùng, trên bầu trời nở rộ một đóa mẫu đơn lớn giống thật đến tám phần, để làm được chăng dễ dàng gì.
Tạ phu nhân biết đóa mẫu đơn cuối cùng này là món quà hai đứa nhỏ dành cho bà ây.
Tạ phu nhân cảm động đến mức nước mắt lựng tròng.
Tạ Mẫn Hành đút tay vào trong túi nhìn khuôn mặt nhỏ đầy kích động của Vân Thư, đứng dưới pháo hoa càng thêm tươi tắn.
Cổ họng Tạ Mẫn Hành hơi khô, khẽ nuốt nước bọt, yết hầu di chuyên trên xung.
Vận Thư đứng dưới pháo hoa đẹp đến động lòng người, làm trái tìm người đàn ông khẽ thôn thức.
Tạ Mẫn Thận cẩn thận kiềm chế bản thân, nhìn lên bầu trời, pháo hoa đã hạ màn..
Ánh mắt Tạ Mẫn Hành dừng trên môi Vận Thư, lúc trước đã từng thử qua, mêm mại giông thạch trái cây, bây giờ anh lại có cảm giác muốn thử lại lần nữa.
Tạ Mẫn Tây đi tới: “Anh cả, chị dâu, đã xong rồi, chúng ta quay về đi.”
Vân Thư nhìn điện thoại di động, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Tạ Mẫn Hành cảm giác nhất định là do kiếp trước thiệu nợ em gái mình rồi.
Ông nội Tạ nói: “Đây mới đúng là cảm giác của ngày trước.”
. Pháo hoa bắn xong, ngay vào phút cuối cùng, cả đại sảnh và rào chăn chỗ đèn ngôi sao đều sáng bừng.