Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 154



Chương 154

Tạ Mẫn Hành vươn tay lên gõ đâu Vân Thư: “Trong nhà có vợ xinh đẹp như hoa không ngủ cùng, sao lại phải đi ngủ với người khác.”

Vân Thư: “Nhưng vợ anh không muốn ngủ với anh!”

Giọng nói chưa dứt, người đã bị Tạ Mẫn Hành đè ở trên giường, may là giường có đệm mêm, nêu không nhất định đầu Vân Thư đã bị đập đến chấn động.

Tạ Mẫn Hành nâng mặt Vận Thư lên hôn, đầu Vân Thư bì Tạ Mẫn Hành giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể bị bắt đón nhận.

Tạ Mẫn Hành vốn dĩ chỉ muốn chọc ghẹo cô một chút, không ngờ lại không khống chế được bản thân mà đè cô ở dưới thân, khiến bản thân nổi lên phản ứng.

Hô hấp Tạ Mẫn Hành rồi loạn, trong ánh Hết Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành có chút sợ hãi.

Vân Thư không đầy được Tạ Mẫn Hành ra, ngược lại, anh ôm càng chặt.

Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác ra, tay chạm vào da Vân Thư…

Nhanh trí nảy ra một ý, Vân Thư không chớp mắt nhìn người trước mắt.

Vân Thư rùng mình, nhân lúc Tạ Mẫn Hành không chú ý, đưa tay tát vào mặt Tạ Mân Hành.

Tạ Mẫn Hành bừng tỉnh nhìn Vân Thư nằm dưới thân, môi bị hôn đến sưng đỏ, trong mắt đều là sợ hãi, quân áo lộn xôn, phần da chỗ vòng eo lộ ra một mảng lớn.

Cảm giác xa lạ, Vân Thư thở không ổn định, sợ hãi, lo lắng.

Tạ Mẫn Hành ảo não, anh đưa tay kéo chăn đắp lên người Vân Thư, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra, Vân Thư đã không còn trong phòng ngủ.

Tạ Mẫn Hành ngồi ở trên sô pha, liên tục tự hỏi bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh chưa từng nghĩ về việc này với Cao Duy Duy.

Lúc này, Vân Thư trèo lên giường Tạ Mẫn Tây, giữ chặt Tạ Mẫn Tây, nói: “Máy hồm tới chị sẽ ngủ ở đây, em không được. để anh cả ôm chị đi, nếu chị bị anh cả em ôm đi, vậy chị sẽ tố cáo chuyện em yêu qua mạng với HC Tạ Mẫn Tây bị uy hiếp, lập tức hỏi: “Chị dâu, sao chị biết em đang yêu qua mạng?”

Vân Thư: “Hôm đấy em vừa ôm điện thoại vừa cười đến ngây ngóc, không phải yêu qua mạng thì là gì?”

Tạ Mẫn Tây: “Chị với anh cả sao vậy?

Sao miệng nn lại sưng lên thế này?”

Vân Thư: “Chị với anh cả em không sao, miệng là do trời lạnh quá.”

Tạ Mẫn Tây bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.

Buổi tối, lúc ăn cơm Vận Thư cũng ngồi cùng Tạ Mẫn Tây.

Ông nội Tạ hỏi: “Vợ chồng hai đứa lại giận dỗi sao?”

Vân Thư vừa định mở miệng, Tạ Mẫn Hành đã nói: “Không có, ông nội.”

Ông nội Tạ nhìn ánh mắt của Vân Thư, muôn nhìn ra chút gì đó nhưng không có nên hỏi: “Có đúng vậy không?”

Vân Thư gật đầu: “Đúng vậy ông nội, buổi tối con muốn cùng Mẫn Tây ra ngoài chơi.”

Ông nội Tạ vừa nghe đã hãng hái: “Tối nay cháu dâu lại cho ông niềm vui bât ngờ nữa sao?”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây xấu hổ CƯỜI: “Ông nội, không phải là niềm vui bất ngờ, nhưng cũng là chơi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.