Chương 265
Lời nói của Dương lão nhị trong lúc vô tình đã nhắc nhở Tạ Mẫn Hành quan hệ giữa anh và Vân Thư. Anh hiểu rõ lòng mình, một khi xác định Vân Thư thì sẽ sống cả đời với Vân Thư, nhưng Vân Thư thì sao?
Tạ Mẫn Hành thầm nghĩ: Mình đã nhận Vân Thư từ khi nào vậy?
Cô nghịch ngợm, lanh lẹn, cô đã sớm sắp xếp vị trí của hai người họ, từng có thỏa hiệp dài ba trang cùng với lời cô nói với mẹ rõ ràng ở trong mắt.
Sâu trong lòng Vân Thư cho rãng anh là chủ nợ năm mươi triệu, tuy rằng.
bình thường kêu là chồng. nhưng đều là biểu hiện bên ngoài, một người không câu người chính là: Tạ Mẫn Hành. Đợi trả xong tiền, có thể Vân Thư sẽ ly hôn. Ly hôn, Tạ Mẫn Hành nghĩ đến đây lập tức nắm chặt nắm tay: “Nếu đã là thiệu phu nhân của nhà họ Tạ, thì cả đời này nhất định phải là người của nhà họ Tạ.”
Tạ Mẫn Hành nằm trên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, vậy mà bản thân lại ngã gục trước cô gái nhỏ này.
Vân Thư tắm rửa xong, nằm sắp trên giường, quả thật cô coi Tạ Mẫn Hành là chủ nợ, một chuyện nhỏ rất khiêm tốn, một lời bên tai, nêu Vân Thư đã nói ra miệng thì nhất định sẽ hoàn thành, động ý bà Tạ trả lại tiền thì nhất định se trả lại cả vốn lẫn lãi. Sau đó tiếp tục đi học lại. Cô còn nghĩ đến tương lai của Tạ Mẫn Hành: “Sau này Tạ Mân Hành sẽ cưới được người phụ nữ mình yêu.”
Nghĩ đến trong lòng hơi khó chịu, nước vừa uồng xuông cổ họng lại nuốt không nỗi, trong lòng hồi phục, Vân Thư lăn lộn trên giường: “Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.
“Nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói từ tính vang lên.
Vân Thư ngồi dậy, kéo vạt váy ngủ xuống, đề phòng ai đó đánh lén: “Anh xong rôi sao?”
Tạ Mẫn Hành ngồi trên giường, kề sát Vân Thư: “Không cân kéo nữa, sớm đã thấy rồi.”
“Hả2”
“Màu hồng.” Tạ Mẫn Hành kề sát vành tai Vân Thự nhẹ giọng nói, hơi nóng đánh vào lỗ tai Vẫn MT, hơi nóng ầm ướt khiến cả người có một loại cảm giác khó hiểu.
Đặc biệt là vành tai, chắc chắn lúc này rất đỏ.
“Anh đi xuống, không được lên giường.”
Không biết từ lúc nào, cô nói sẽ ngủ trên sô pha, vậy mà đã chiếm cả chiếc giường lớn, lăn lộn mãi không chịu xuông giường. Hai người cùng ngủ chung giường, nhưng…
Tạ Mẫn Hành đổi vào phòng thay đồ thấy quần áo Vân Thư lộn xộn, Tạ Mân Hành sửa sang quận áo trước, sau đó đi ra ngoài tám rửa, lúc này người trên giường đã ngủ thiếp đỉ.
Anh lăng lẽ đi tới nhìn cái miệng nhỏ nhắn lải nhải kia, chậm rãi tiên lại gần, gần đến mức có thể thấy ¡ rõ da thịt non nớt của cô, tiến gần đến môi cô, không khỏi dùng Sức… Anh là người đàn ông trưởng thành, đối mặt với người phụ nữ mình yêu chỉ có thê nhẫn nhịn lửa nóng trong lòng đi tắm nước lạnh.
Lúc Vân Thư ngủ có một đặc điểm: Vừa ngủ đi sâm sét đánh cũng không tỉnh. Lúc Tạ Mẫn Hành vừa mới biết, cũng cười thầm rất lâu.
“Chúc ngủ ngon!” Tạ Mẫn Hành hôn lên trán Vân Thư.
Người trong mộng mở miệng.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa số chiếu vào trong phòng, màu vàng tươi sáng khiên cho người ta chậm rãi mở mắt ra, nhiệt độ, ánh mặt trời ấm áp thích hợp, í thiều nữ trong chăn không khỏi duõi thắt lưng, Tạ Mẫn Hành chạy bộ về sớm đã tắm rửa thay quần áo, nhìn Vân Thư còn đang, năm trên giường, nói: “Sắp tám giờ rôi.”
Vân Thư không thể không rời giường, vừa chỉnh sửa lại bản thân, vừa trả lời Tạ Mẫn Hành.