Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 280



Chương 280

Tạ Mẫn Thận đột nhiên dừng bước, đây Dương Nhiễm ra mặt đôi mặt với anh ấy. Dương, Nhiễm vô tình kiếng mũi chân, lai gần hơn rất nhiều, bị Tạ Mẫn Thận ân xuống, nhìn Dương Nhiễm vẻ mặt xán Ìạn hỏi: “Anh tai cô là Hắc Hùng Dương Cảnh sao?”

Dương Nhiễm chớp chớp mắt: “Vậy anh nghĩ sao? Anh yên tâm, đợi anh trai tôi hệt giận, nhật định sẽ bảo kê cho em rễ của anh su: Tạ Mẫn Thận suy nghĩ, hai người họ mặt đôi mặt anh ấy cũng không phát giác được, đột nhiên, Dương Nhiễm nhân lúc anh ấy không chuẩn bị, kiếng mũi chân tiên lại gân khuôn mặt kinh diễm cùng đôi môi đỏ mọng, nũng nịu hôn lên.

Mặt trời chói mắt, thời gian như bị định hình, người xung quanh bị kinh ngạc đến ‘đủ sắc thái, thậm chí Tạ Mân Thận cũng không kịp phản ứng.

Trên môi cảm giác có ẩm ướt, Tạ Mẫn Thận đây Dương Nhiễm ra: *Wow, aaa.

Lực của Tạ Mẫn Thận quá lớn, Dương Nhiễm không có phòng bị, trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

* y dô, đau chết tôi rồi, Tạ Mẫn Thận rốt cuộc anh có biết thương hoa tiếc ngọc hay không vậy?”

Tạ Mẫn Thận không để ý người trên mặt đất, sải bước trở lại đại bản doanh của mình.

Đúng vào cuối tuần, sinh viên học sinh đều được nghỉ phép, Tạ Mẫn Tây về nhà thấy Vân Thư không có ở đây, mẹ cũng không có ở đây, ng phòng chỉ có ông cháu ba đời.

Con ngươi Tạ Mẫn Tây nhìn đông nhìn tây, tìm không thây người mới hỏi: “Anh cả, chị dâu đâu?”

Tạ Mẫn Hành: “Cuối tuần cô ấy và đồng nghiệp trong công ty F Ben nhau đi ăn mừng bữa cơm chuyên chính rồi.

Tạ Mẫn Tây thì thầm: “Đúng là ký hợp đồng thành công rôi. Vậy ba, mẹ con đâu?”

Ông Tạ được con gái hỏi: “Hả? Có lẽ đi mua sắm rồi.”

Tạ Mẫn Hành cười giễu, anh nói với Tạ Mẫn Tây: “Mẹ đi cùng chị dâu em rồi.”

“Cái gì, bỏ mặc em sao?” Tạ Mẫn Tây vừa nghe như vậy đã không bình tính.

Ông nội Tạ cũng có vẻ mặt không công bằng: “Chăng phải là bọn bị bị chị dâu con chỉ huy ở nhà với con sao. Hừ, ông cũng không đồng ý với cách làm của mẹ con và Tiêu Thư, cháu gái con nói xem nên làm sao đi.

Con nói Ta ngoài thì ông sẽ ra ngoài với con.”

Trong lòng của ông nội Tạ: Mau nói ra, mau nói ra.

Làm cháu gái sao không hiểu thế g trong lòng của ông nội Tạ chứ?

Tạ Mẫn Tây, mím môi cười tủm tỉm n ông nội Tạ: “Ông nội, có phải đến g ông uỗng thuốc rồi hay không?”

Ông nội Tạ trợn tròn mắt: “Này, con nhóc con, sao con lại nói chuy ện này.” ” Đúng là không tránh né th uoi “Các con đi hết cho ông, sau này c cuối tuần đừng ai trở về hết nữa, trỏ về tức chêt người đi được.”

Tạ Mẫn Tây thè lưỡi.

Tạ Mẫn Hành nhận lấy thuốc từ Jrong tay người giúp việc: “Ong nội, uống thuốc.”

Ánh mắt ông nội Tạ nhìn về phía con ruột của mình: “Quản con trai con lại đi, vậy mà lại rót thuốc cho ba con uống.

Ông Tạ bắt đắc dĩ: “Ba, ba uống đi.”

Tạ Mẫn Tây cười ha ha: “Ông nội, “

ông uông đi, anh trai con có thể ngồi ở nhà nhất định là do chị dâu sắp xếp, ông uống thuốc thì anh cả con Sẽ được giải phóng, có thể đi tìm chị dâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.