Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 288



Chương 288

Vân Thư đang rầu rĩ lát nữa tìm anh nói chuyện như thế nào, đi theo anh chỉ dẫn, nhắm mắt lại, thay áo quần

“Chị dâu, chị đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên Tạ Mẫn Tây xuất hiện.

Vân Thư giật mình: “Em, em đi đường không phát ra tiếng sao?”

Tạ Mẫn Tây vô tội: “Lẽ nào em đi đường nên né chân sao? Chẳng phải chị đang dùng bữa sao, sao lại trồn ở đây vậy?”

“Ò, chị ăn no rồi, anh cả em vẫn đang ăn đó.” Vân Thư nói: “Ai nói chị trồn chứ, chị đang đứng đàng hoàng, trốn gì chứ.”

Nhưng sự quan tâm của Tạ Mẫn Tây không phải ở đó: “Chị dâu, chị nói anh em đang ăn sao?”

“Chậc, đang án, chị vừa ra ngoài thấy anh ây vẫn đang còn ăn.”

Tạ Mẫn Tây nghỉ ngờ không thôi: “Sáng Sớm anh em đã ăn với ông nội rồi mà, còn ăn nữa à, tính không ăn trưa luôn sao.”

Bệnh nghi ngờ truyền nhiễm cho Vân Thư, lần này đổi lại là cô không hiểu: “Có thẻ là buổi sáng ăn chưa no.”

Tạ Mẫn Tây tán thành gật đầu: “Ừm, có thê.”

Ở sân bay quốc tế thành phố A, một người đàn ông anh tuần với nụ cười đào hoa bước ra từ một lối ra, ăn mặc trẻ trung và thời trang, vô cùng điển trai.

“Cậu chủ, lần này cậu về nước một mình sao, còn ông chủ, bà chủ và cô chủ đâu?”

Người đàn ông lên xe, đeo kính râm lên trước ngực, nói: “Tôi về nước tìm bạn gái, bọn họ về cùng làm gì?”

“Vậy cậu chủ, chúng ta đi đâu đây?”

Người đàn ông nhớ ra cái gì đó, cười đều một cái: “Biệt thự Vân Đoan.”

Khi Vân Thư vẫn đang trồn Tạ Mẫn Hành ở khắp nơi trong nhà họ Tạ thì điện thoại của cô ở trong phòng ngủ vang lên. Tạ Mẫn Hành câm điện thoại lên nhìn một cái, là số điện thoại lạ, Tạ Mẫn Hành cắt ngang.

Chẳng bao lâu sau điện thoại lại reo lên, Tạ Mẫn Hành bắt máy, giọng nói ở đầu bên kia rất ngả ngón: “Vân Thư, hello, anh trở về rồi. Em đang ở đâu thế, tại sao nhà em lại không có ai, cô chú đâu? Alo, alo, Vân Thư, Vân Thư, em không nghe thấy anh nói sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Anh là ai?”

Anh ấy thốt lên một từ ‘ ‘vãi”, sau đó kiểm tra lại số điện thoại lần nữa: “Đây là số điện thoại của Vân Thư, anh là ai?”

“Chồng cô “EM anh là ai?” Tạ Mẫn Hành hỏi lần nữa, nhưng lần này giọng nói thấp hơn mấy phần.

“Chém gió, cộ ấy mới bao nhiêu tuổi mà đã lây chồng, lấy chồng cũng không nói với tôi. Anh đưa điện thoại cho Vân Thư ngay, để tôi hỏi cô ấy.”

Tạ Mẫn Hành cúp điện thoại.

Trước công biệt thự Vân Đoan, người đàn ông cầm điện thoại măng lớn: “Đây là loại người gì chứ, mắt nhìn của Vân Thư bị sao thế?”

Tạ Mẫn Hành không thể ngồi xuống ghế sô pha, anh cầm điện thoại của Vân Thư ra ngoài tìm cô, muốn hỏi cho rõ người đàn ông này là ai mà lại gọi cô là Vân Thư thân mật như: vậy.

Trong phòng của Tạ Mẫn Tây, Tạ Mẫn Hành gõ của: “Mẫn Tây, chị dâu em đâu?”

Vân Thư mở to mắt nhìn Tạ Mẫn Tây, lắc đầu, ra hiệu cô ấy đừng nói ra chỗ của cô. Bây giờ Tạ Mân Tây đang không hiểu hai người họ đang làm cái gì, tôi qua vẫn còn thân thiệt, tại sao hôm nay lại…

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.