Chương 292
Vân Thư: “Chuyện của Khinh Khinh để cậu ấy tự nói với anh. Dù sao em cũng không nói, anh gọi một mình em tới đây làm gì?”
“Khinh Khinh biết chuyện em đã kết hôn chưa?” Vân Thư không hiểu sự quan tâm của Giang Quý, nh ấy tha thứ.
Vân Thư lại nói: “Tất nhiên là biết, cậu ây từng gặp Tạ Mẫn Hành, mẹ chồng Và em chồng của em cậu ây cũng đã gặp rôi.”
Giang Quý: “Hóa ra là vậy, anh còn muôn che giâu giúp em, cuôi cùng vân là bọn em giâu anh. Hailz, ch người đúng là không có lương tâm.”
Sau đó, bông nhiên Giang Quý hỏi: “Chồng em là Tạ Mẫn Hành?”
“Cái gì? Anh biết anh ấy?”
Giang Quý đột nhiên tiếp tục đến gần, nhìn xung quanh giống như đang làm điều gì đó phạm pháp, anh ây thắp giọng hỏi: “Tạ Mẫn Tây là…?”
“Em chồng của em.”
“Vãi!” Vốn dĩ quán cà phê rất yên tĩnh, tiếng chửi thề này trong chốc lát đã thu hút ánh nhìn của tât cả mọi người.
Cũng may là chỉ có ít người, Vân Thư tỏ ý xin lôi với những vị khách bị ảnh hưởng, sau khi xin lôi mọi người xong, cô hỏi Giang Quý “Rốt Cuộc anh bị gì thế? Nà ni biết chồng em, em còn nghe em chồng nói, hai người có hợp đồng làm ăn sao?”
“Có một chút quan hệ.” Chỉ giới hạn trong QQ mà thôi.
Vân Thư: “Anh ở chỗ nào? Sau này em và Khinh Khinh tới tìm anh.”
“Duyệt Lai Niên Hoa. Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Giang Quý cảm thấy mình cân có thời gian để hòa loạn lại, nên không muôn nói chuyện với Vân Thư nữa. Kết thúc cái gọi là thành thật.
Vân Thư: “Đừng mà, vẫn chưa nói chuyện xong. ° Giang Quý năm lấy cánh tay Vân Thư đi ra ngoài, đầy cô vào trong xe và khóa cửa.
“Giang Quý, anh, đột nhiên anh uống nhằm thuốc hả?” Giang Quý canh nghỉ ngờ cuộc đời nên không nghe thấy những lời Vân Thư nói.
Lên xe, Vân Thư từ bỏ tra hỏi: “Đưa em về Tử Kinh Sơn.”
“Bây giờ em đến ở nhà người ta rồi?”
Giang Quý cao giọng hỏi.
Vân Thư: “Em lấy chồng rồi, không được ở nhà anh ây sao?” Lúc này Vân Thư không đê ý, sao Giang Quý có thể biết Tử Kinh Sơn là của nhà họ Tạ.
Giang Quý vỗ mạnh tay lái, tiếng còi xe vang lên, Vân Thư nhìn dáng vẻ tức giận của Giang Quý, cô lăng lẽ thắt dây an toàn, sợ lát nữa cái mạng nhỏ của cô sẽ không còn.
Trên đường, chiếc xe Ford Mustang chạy như tên bắn, theo sau là một chiêc BPV màu đen, không phân cao thấp. Sau khi Vân Thư thất dây an toàn, cô cảm thấy yên tâm hơn, Giang Quý đua xe, cô ở bên cạnh cổ vũ, thậm chí còn nói: “Vượt qua anh ta, bên phải, tốt lắm.”
Con đường cỏ xanh, hai hàng liễu xuân, bông liễu bay khắp trời.
Xe dừng lại, Vân Thư: “Giang Quý, tại sao anh không đi tiếp?”
Giang Quý nhận ra đua xe rất đáng sợ, Lâm Khinh Khinh đua được, còn Vân Thư? He he, cô là một tay đua vượt trội, đua xe trước mặt cô Schï là gãi ngứa thôi.