Chương 299
Gia tộc Giang Quý hoạt động trong lĩnh vực giáo dục trong nước, nghiên cứu khoa học ở nước ngoài. Trường trung học Thương Kiều nỗi tiếng nhất đu thành lập bởi ba của Giang Quý, VÌ con trai phá gia chỉ tử ông ây phải truyện lại Thương Kiều cho Giang Quý từ rất sớm.
“Chỉ cho con Thương Kiều, chuyện khác con đừng mơ.
Chậc, con cũng chỉ cần Thương Kiều.”
Giang Quý đi lại trong văn phòng, nghĩ cách cứu em gái mình khỏi biển khổ.
Vân Thư gọi điện cho tài xế nói ngay: “Buổi tối tôi có chuyện, anh đi đón mẹ về nhà nhé.”
Tài xế: “Vừa rồi cậu chủ nói sẽ đi đón phu nhân. Thiếu phu nhân không gọi cho cậu chủ à?”
Vân Thư: “Hả? Được rồi, tôi sẽ liên lạc sau. Cúp đây.”
Cúp điện thoại, Vân Thư cầm lây điện thoại mở giao. diện của chồng ra, do dự không ân: “Mình gọi điện thoại nói cái gì đây? Không có gì để nói hết.”
“Tiểu Thư, sao vậy, họp rồi, mau lên.”
Nara đi qua phòng trà nói với Vân Thư.
Vân Thư bưng tách trà lên: “Ò, vâng.”
Tắt điện thoại bỏ vào túi, không lây điện thoại ra nữa.
Giang Quý không chỉ là phá gia chỉ tử mà còn hay đồt tiên, ở dưới ảnh thị Giang Tả có một chiếc Aventador màu xanh trông cực kỳ sang trọng.
*Ở dưới có một anh đẹp trai kìa, đẹp trai quá.”
“Cô thích xe của người ta chứ gì.”
“Đều thích, không biết đón ai?”
Đồng nghiệp xung quanh đang thì thào to nhỏ, bàn luận không ngừng, An Kỳ và Nara cũng đi xem, chỉ có Vân Thư là vân đang phân loại nội dung cuộc họp, không quan tâm đến những gì họ đang thảo luận.
Nara ngập ngừng hỏi: “Tiểu Thư, cô có biệt chiêc Lamborghini đang đậu ở tầng dưới không?”
Những tiếng nói xung quanh yên lặng nhìn Vân Thư: “Lamborghini? Sao tôi lại quen được?” Nói xong Vân Thư tiếp tục phân loại nội dung cuộc họp.
Giang Quý chịu đựng quá nhiều ánh mắt, sốt ruột gọi Vân Thư: “Khi nào thì em tan làm? Anh đã đợi em dưới lầu gần mười phút rồi.”
“Anh đợi đấy, ai bảo anh đến Sớm thế. Cúp đi, lát nữa em xuống.”
Vân Thư đột nhiên dừng gõ máy tính, nhìn về phía cửa số: “Lamborghini?
Để tôi xem.
Vân Thư và những đồng nghiệp khác đang nhìn chiễc xe sang đó, không thê tin được:”Giang Quý.”
Nara quay đầu nhìn Vân Thư: hỏi: “Hai người thật sự quen nhau à?”
“Anh trai tôi.”
Vân Thư vứt công việc chạy xuống lầu dưới sự chú ỷ của mọi người, lên xe: “Lamborghini là anh.”
Giang Quý tháo kính râm xuống, “Nếu khẩng thì em nghĩ là ai? Tan làm rồi à? Đi thôi.”
“Không, vẫn chưa được nửa tiếng, anh tìm một nơi nào mát mẻ đợi em, lát nữa em Xung. Anh khiêm tốn chút, ở đây nồi bật quá.”
“Anh đi đón em gái anh tan làm thì sao, ai có ý kiên?”