Chương 303
Giang Quý thấy Vân Thư bị giành mật, không hê tức giận: “Ai li tôi lo chuyện bao đồng, khi còn bé Tiểu Thư đã nói sẽ gả cho tôi. Nếu không phải do nhà anh đòi hôn ước từ Thế chết tiệt, tôi lại ở nước ngoài, thì anh có thể làm quen với Tiểu Thư sao?
Cả đời này các người cũng không có giao điêm nào, có lẽ lúc anh quen Tiểu Thư thì em ây đã là bà PP rồi.”
Hai tay Tạ Mẫn Hành nắm chặt, hai mắt đỏ hoe, như một con dã thú sẽ lao tới Giang Quý bất cứ lúc nào.
Vân Thư: “Giang Quý, em nói em gả cho anh khi nào?”
“Khi em còn nhỏ.”
“Sao em không biết.”
“Nói nhảm, lời lúc ba tuổi sao em lại có ân tượng được, em nghĩ em là một thần đồng à.”
Vân Thư vội vàng giải thích cho Tạ Mẫn Hành: “Em không có. Em thực sự không nhớ.”
Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư, nói với Giang Quý: “Tôi cảm ơn anh ở nước ngoài, cũng cảm ơn hai ông hai nhà cho tôi cơ hội này. Anh Giang, ơn này, tôi sẽ báo đáp.” Còn báo ơn như nào thì do Tạ Mẫn Hành quyết định.
Nói xong anh ôm Vân Thư rời đi, Giang Quý: “Dừng tay.”
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành, dùng lại: “Em còn chưa thay giày.”
Giang. Quý bước ra khỏi cửa, dựa vào cửa: “Vân Thư, lát nữa Khinh Khinh sẽ tới đồ.
Tạ Mẫn Hành chỉ quan tâm đến đôi giày trên chân Vân Thư, anh bước vào giá thay giày, cúi người lấy giày của Vân Thư ra, dưới ánh mắt của Giang Quý, nửa ngôi xôm để thay giày cho Vân Thư.
“Nhắc chân lên.” Tạ Mẫn Hành lạnh lùng ra lệnh, Vân Thư yếu ớt nói: “Để em tự mang.”
Tạ Mẫn Hành giả vờ như không nghe thấy, năm lấy mắt cá chân mỏng manh của Vân Thư để mang giày cho cô. Lần này, Tạ Mẫn Hành thực sự tức giận.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Khinh Khinh xuất hiện. “Tiểu Thư, tông giám đốc Tạ.” Giảm bớt sự bối rồi trong chốc lát.
Giang Quý nghe tháy tiếng nhìn lên: “Khinh Khinh.”
“Anh Giang Quý, wow, cuối củng anh cũng đã về.” Nm Khinh Khinh vỗn luôn dè dặt, vừa thấy Giang Quý vội lao tới ôm anh ây: “Ảnh đã vệ rôi.’ Giang Quý xoa đầu Lâm Khinh Khinh, nhẹ nhàng nói: “Em lớn rồi, gầy rồi, nhưng sao vận thấp như vậy. Quay một vòng cho anh xem.”
Lâm Khinh Khinh nhẹ nhàng đánh Giang Quý: “Ngoài việc chê em lùn, bảo Tiêu Thư béo, anh còn biết nói gì khác không?”
Lâm Khinh Khinh nhẹ nhàng, nhìn Vân Thư hỏi: “Tiểu Thư, cậu và tổng giám đốc Tạ định đi à.”
Giang Quý mỉa mai nói: “Có sắc quên bạn, thanh mai trúc mã cũng không bằng chồng. Đi thôi.”
Lâm Khinh Khinh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vân Thư, „không rõ vì sao, nhưng cô ây, vân lo lắng cảm xúc của Vân Thư: “Tiểu Thư, cậu và tổng giám đốc Tạ về nhà trước đi, đừng khóc nữa, mọi người có thể nói gì cậu chắc.
Cậu xem chồng cậu đang đi giày cho cậu kìa.”
Tạ Mẫn Hành nhìn vào mắt Vân Thư, sau đó quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm nhướng mày ‹ đắc ý của Giang Quý, anh không cân nghĩ cũng biết, lần nóng vội này, anh đã hiều Tầm Vân Thư.
Mặc dù vậy, lửa giận trong người vẫn không hê nguôi: “Mọi người nói chuyện xưa trước, tôi đưa Tiểu Thư vê nhà.”