Chương 320
Vân Thư tùy tiện vứt giày xuống: “Đây là đâu? Em chưa từng tới.”
Tạ Mẫn Hành: “Nhà mới của chúng ta. Tiểu Thư, uông chút nước để nhanh tỉnh rượu.
Vân Thư bĩu môi, tỏ ý không vui: “Em không uông rượu.”
“Được được, không uống, vậy em uông nước rồi chúng ra đi ngủ được không?”
Vân Thư gật đầu, cầm lấy tay Tạ Mẫn Hành đút cho cô uống.
Một tay của Tạ Mẫn Hành ôm lấy cô để tránh bị ngã, tay kia đút nước cho cô uông.
Uống nước xong, bỗng nhiên Vân Thư: ôm lấy cổ của Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh yêu em không? Khinh Khinh nói anh yêu em, em không tin.
Chồng, có phải anh giận em, ghen vì em không?”
Tạ Mẫn Hành bị Vân Thư ôm lấy cổ chỉ đành cúi thấp đầu xuÔng, khoảng cách giữa hai người rât gân: “Ai nói với em?”
“Khinh Khinh, cậu ây nói bảo em giải thích với anh, anh sẽ cưng chiêu em như trước. Em giải thích cho anh, anh nghe rõ đây, em lén nói cho anh đó nha, thực ra, Giang Quý là anh trai em, là anh vợ của anh. Anh ây đang thử anh, giữa chúng em ngoại trừ tình cảm anh em ra thì em xin thê là không có gì khác.”
Tạ Mẫn Hành vừa trả lời vừa ôm lấy eo của cô gái nhỏ đang say rượu: UP Vân Thư hỏi: “Chồng, rốt cuộc là anh có ghen không?” Dáng vẻ nghiêng đầu của cô vô cùng đáng yêu, Tạ Mẫn Hành không muốn nói, Vân Thư lại hỏi: “Chông, cuỗi cùng là có hay không?”
Tạ Mẫn Hành: “Không có.”
Vân Thư không hài lòng với câu trả lời này: “Không thể nào, Khinh Khinh nói có to là có, chồng , có phải anh đang ghen không? Em đã giải thích cho anh rôi.
Tạ Mẫn Hành: “Không có, cô ấy nói Sai rồi.”
Vân Thư lắc đầu: “Những gì Khinh Khinh nói đều đúng hết, chông, anh có yêu em không?”
Khi nghe cô hỏi, Tạ Mẫn Hành sững người, yêu không? Anh nhìn thây sự kỳ vọng sâu trong ánh mắt của Vân Thư, anh nên trả lời không?
Vân Thư nói với bản thân: “Chồng, làm sao đây, Khinh Khinh nói em yêu anh rồi.”
Trong lòng Tạ Mẫn Hành lại rung động, Tiều Thư yêu mình? Cô ây yêu mình. Đầu anh mờ mịt, có lẽ là anh bị ảo giác rồi.
Sau đó, Vân Thư nói với dáng vẻ đau lòng: ˆ “Chồng, anh xem những gì Khinh Khinh nói đều đúng cả, nhưng anh không tin, rốt cuộc anh có yêu em không?”
Yết hàu của Tạ Mẫn Hành khẽ chuyển động, một giọng nói quyến rũ vang lên: “Em yêu anh sao, Tiêu Thư?”
“Tất nhiên là em yêu rồi.” Vân Thư trả lời mà không suy nghĩ.
Yêu từ lúc nào? Nói cho anh biết.”
Tạ Mẫn Hành muốn biết nhiều hơn nhưng Vân Thư lại bĩu môi, lắc đầu: “Em không biết, anh biết không?”
Sao Tạ Mẫn Hành có thể biết được, nếu như biết thì không cân phải đau lòng một mình và tự nghỉ ngờ bản thân rồi.
Vân Thư: “Xem ra anh cũng không biết, ngày mai em đi hỏi Khinh Khinh, cái gì cậu ây cũng biết, chuyện này cậu ấy chắc chắn sẽ biết, hi hi.”
Nụ cười ngây thơ, rạng rõ của Vân Thư ở trước mặt Tạ Mẫn Hành: “Chồng, rốt cuộc là anh có ghen không?”