Chương 322
Tạ Mẫn Hành nói ở cửa: “Mẹ anh, cũng là mẹ em.”
Vân Thư đối diện với mình trong gương, vẻ mặt hồi hận, cô hồi hận vì cô không nên uông nhiều rượu như vậy, đáng ra cô không nên theo Tạ Mân Hành trở vê, cô cũng không nên chủ động tỏ tình, chủ động hôn anh.
AI Vân Thư phát điên. Lần đầu tiên của cô, cứ thê xảy ra.
Vân Thư im lặng, Tạ Mẫn Hành lo lắng không biệt đang xảy ra chuyện gì nên gõ cửa: “Tiểu Thư, em làm gì bên trong vậy?”
Một lúc lâu, Vân Thư không biết phải trả lời như thế nào, cô cũng không biết nên đối mặt với Tạ Mãn Hành như thế nào.
Lúc Tạ Mẫn Hành quyết định xông vào phòng tắm, Vân Thư đã chuẩn bị sản tâm lý.
“Em như vậy sao đi làm?”
Tạ Mẫn Hành buông bàn tay ở nắm cửa: “Anh đã xin nghị phép cho em, hai ngày này không phải đi làm, cũng là công ty thưởng cho em vì ký được Cao Duy Duy, giò Cao Duy Duy đã làm sáng tỏ mọi thứ, còn nồi tiêng hơn trước.”
Vân Thư mở cửa phòng tắm “cạch”
một tiếng, hỏi: “Công ty cho em hoa hồng bao nhiêu?” Từ đầu tới cuối tiền là quan trọng nhát, trong lòng Vân Thư chỉ quan tâm tới tiền.
Tạ Mẫn Hành duỗi ra năm ngón tay, Vân Thư: “Năm mươi nghìn tệ?”
Tạ Mẫn Hành lắc đầu không nói gì, Vân Thư to gan suy đoán: “Không lẽ là năm trăm nghìn tệ?”
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Phần thưởng mà em nên có, tương lai Cao Duy Duy sẽ tạo ra thu nhập hàng trăm triệu, cho nên vốn không nhiều. Ngoài ta Tân Ngũ muôn cảm ơn em nên thưởng thêm năm trăm nghìn tệ làm phân thưởng. Chỉ có một mình em.”
“Thật hay giả vậy?” Hai mắt Vân Thư đầy nhân dân tệ: “Một triệu?”
Giờ phút này trong lòng Vân Thư đều là nhân dân tệ, sao cô còn quan tâm đến ngực của mình, để cho Tạ Mẫn Hành nhìn hết.
Một luồng nhiệt chạy qua bụng Tạ Mẫn Hành. Tạ Mẫn Hành không thể chịu đựng được sự xinh đẹp l5 VÔ ý của Vân Thư, anh tiễn lên kéo bộ đô ngủ của cô lại. Nói với cô: “Không hơn, không kém, vừa đủ. Em là người mới vào công ty đã nhận được mức hoa hồng cao trong lịch sử của công ty. Tiểu Thư, em thật tuyệt.”
Vân Thư dường như không cảm nhận được sự bó chặt của bộ đồ ngủ, mà kích động lao vào vòng tay của Tạ Mẫn Hành: “Chồng à, tốt quá, em muốn cảm ơn Tần Ngũ thật đàng hoàng.”
Tạ Mẫn Hành ngả ra sau vì cái ôm, sau đó ôm chặt lấy cô: “Chồng sẽ cảm ơn cậu ấy.
Anh đặt Vân Thư lên giường rồi ép cô xuông: “Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi hôm qua em mệt mỏi rồi.” Nói xong, Tạ Mẫn Hành hôn nhẹ lên môi cô, như chuồn chuồn đạp nước.
Khuôn mặt của Vân Thư đỏ bừng, cô ước có một vết nứt trên mặt đất để cô có thể chui xuống.
Tối hôm qua Vân Thư không quên là cô chủ động.
Vân Thư nhanh chóng tóm lấy chăn che mặt, như thê cô mới không cảm thấy xâu hồ.
“Cô bé.” Tạ Mẫn Hành gọi Vân Thư qua lớp chăn bông. “Mau cho anh xem cổ có bị thương không.”
Vân Thư lắc đầu với chiếc chăn bông: “May mà có băng bó, nêu không toàn bộ cô của em đều đỏ bừng.”
“Được rồi, anh đến công ty một chuyền, chiều đón em đi ăn. Hôm nay không cân vệ đại viện nữa, sau này chúng ta sẽ sống ¿ ở đây.” Tạ Mẫn Hành ôm lấy cô, rồi lại nói: “Tiểu Thư, cảm ơn em đã nói em yêu anh. Cho anh chút yên tâm.”