Chương 324
Muốn quay lại phải giãm lên người ngáng đường là Cao Duy Duy, nhưng sau khi cô ta vừa thành công nỗi tiêng trên mạng một thời gian thì không còn dấu vét. Biến mắt quá nhanh, vào mạng nhập Chu Yên không có gì cả, không có gì cả, có người muốn giấu cô ta đi.
Chu Yên liên lạc với người đại diện cũ của mình: “Tôi muốn trở lại.”
Quản lý: “Chị, thời gian này không thích hợp quay lại, một thời gian nữa, chị đi dự tiệc lộ. mặt. Mọi chuyện tôi sẽ thu xếp sau.”
Sau đó Chu Yên mới có được chút an ủi, nhưng còn lâu mới to bằng đòn mà ông Tạ mang lại cho cô ta.
“Anh là của em. Không ai có thể cướp được. Em không thê thua được.”
Tạ Mẫn Hành trở về nhà, anh quay lại thăm Vân Thư trước, vừa mở của ra, anh tưởng nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngủ, nhưng giường lại phẳng phiu: “Tiểu Thư?”
Không ai đáp lại.
Tạ Mẫn Hành mở cửa phòng tắm nhưng không có ai bên trong.
Tạ Mãn Hành hoảng sợ, tại sao người mà anh vừa mới có được lại biên mất? Tạ Mẫn Hành bước nhanh xuông câu thang, hét lớn: “Tiểu Thư”
Toàn bộ tòa nhà không ai đáp lại.
Trên đỉnh tòa nhà có thể nhìn tháy phong cảnh, có thể Vân Thư đã đi ra ngoài ngăm cảnh. Tạ Mẫn Hành thở gấp, anh tự an ủi mình, Vân Thư vẫn ở nhà, vừa đi ra ngoài ngắm cảnh.
Khu vườn trên tầng, cao nhất với những. bông hoa mỏng manh cây cối xanh tốt, yên tĩnh và đẹp đến khó tin, nhưng Tạ Mân Hành không hề có ý định chiêm ngưỡng nó. Anh bò trên lan can, nhìn xuông xung quanh, không có ai.
Tiểu Thư đã đi đâu?
Anh lây điện thoại ra bắm số của Vân Thư, Em nghĩ không gọi được, không thấy ai trả lời, anh chỉ thử thôi. Không ngờ sau khi chuông điện thoại được kết nối, một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào quen thuộc truyền đến: “Alo.”
Đó là giọng nói quen thuộc.
“Em ở đâu?”
*Ở nhà em. Sao thế? Buồn ngủ quá.”
Vân Thư đang ngủ mơ màng trên giường thì bị điện thoại đánh thức, cô mơ màng làm nũng.
Tạ Mẫn Hành năm được vị trí chính xác của Vân Thư, sau đó thả lỏng cơ thể đang siết chặt của mình: “Tại sao không nói cho anh biết?”
Vân Thư: “Em có để lại một mảnh giấy nhỏ cho anh ở đầu giường.”
Nói rồi, Vân Thư để điện thoại xuống: “Em muôn ngủ thêm một lát, anh đừng nói chuyện với em nữa.”
Tạ Mẫn Hành đồng ý, anh trở lại phòng ngủ, ngôi ở đầu giường nhặt tờ giây trên đó có dòng chữ to: Em về nhà, điện thoại hết pin, em muốn về nhà sạc pin.
Cuối dòng kèm theo biểu cảm ôm mặt khóc.
Tạ Mẫn Hành nhìn tờ giấy, cười không rõ lý do.
Đó là những gì đã xảy ra.
Tại biệt thự, người giúp việc nói với bà Tạ: “Thưa bà, cậu chủ lại ra ngoài rôi.
Bà Tạ thắc mắc: “Hai đứa trẻ này, trước sau ra ngoài làm gì vậy?”