Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 327



Chương 327

Vân Thư chớp chớp mắt: “Vậy em rất lợi hại mà.”

Vân Thư tỉnh ngủ lập tức thấy. đói, sau khi rửa mặt, ngôi ở trên giường mở miệng ăn: “Èm đói chết rồi, anh ăn chưa?”

“Ăn ở viện lớn rồi, Tiểu Thư, sau này chúng. ta ở nơi này, mỗi ngày người giúp việc trong nhà đều sẽ đến nấu cơm, hai ngày tới quét dọn vệ sinh một lần, như vậy được không?” Nhân lúc ăn cơm, Tạ lẫn Hành nóỏi chuyện với Vân Thử.

Vân Thư gật đầu: “Được, người giúp việc ở nơi này cũng không có việc gì, nhưng mẹ và ông nội biết không?”

“Ừm, biết.”

“Vậy còn được.” Vân Thư phát hiện Tạ Mẫn Hành vẫn nhìn chằm chằm mình, Vân Thư hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Tạ Mẫn Hành: “Nhìn em ăn cơm. “

“Ăn cơm có gì đẹp, Tạ Mẫn Hành, anh không đi làm sao?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Hôm nay nghĩ không phép.”

“Anh thật có tiền.” Vân Thư lầm bẩm, Tạ Mẫn Hành: “Buổi tối ba mẹ trở về, ra sân bay đón không?”

“Đi!”

Trên đường Tạ Mẫn Hành lái xe, nhân lúc dừng đèn đỏ thì nhìn Vân Thư, nhìn thể nào thì thích như thế nậy. Vân Thư vì che vết hôn nên trên cổ quấn kín mít, cô sắp nóng, bị Tạ Mẫn Hành nhìn chằm chằm càng nóng hơn.

“Anh đừng nhìn em nữa, anh mau lái xe đi.”

Ánh mắt Tạ Mẫn Hành tùy ý nhìn về phía trước: “Tiểu Thư, thứ sáu tuần sau có một bữa tiệc, em tham gia cùng anh đi.”

Vân Thư: “Bữa tiệc thứ sáu tuần sau?

Của ai?”

“Đầy tháng cháu trai của chủ tịch Vương, thương nhân hợp tác, em muôn đi không?”

Vân Thư: “Vừa nghe đã thấy chán, không đi.”

Tạ Mẫn Hành nói: “Giang Quý sẽ tham gia.”

Vân Thư khó hiểu: “Anh ấy đi thì kệ anh ấy, dù sao em cũng không đi.”

“Đến lúc đó anh cũng sẽ đi.”

“Tại sao anh lại đi? Bỏ đi, em cũng đi.”

Tạ Mẫn Hành cười hỏi: “Bởi vì anh sao?”

Vân Thư vì chuyện tối hôm qua đã rất xấu hồ, Tạ Mẫn Hành còn nhất định phải để xuất.

“Em sợ đến lúc đó hai người đấu nhau nên em phải đi lôi kéo, không phải vì anh, chuyện tối hôm qua em uông say, em không còn nhớ gì cả, anh cũng coi như không biết gì, không xảy ra chuyện gì cả.”

Tạ Mẫn Hành dừng xe, anh lại nhìn Vân Thư: “Vậy không được, nên xảy ra đã xảy ra, nên nói cũng đã nói, em say nhưng anh không say.”

Trong lòng Vân Thư thằm mắng mình: Uỗng rượu làm bậy, sau này còn uông nữa thì cắt lưỡi.

“Nhìn đường đi, đèn xanh rồi.”

Phía bên Nam Phi lại một lân chiên loạn, đại bản doanh của Tạ Mẫn Thận gặp phải sự cô, không ít nhân viên bị thương, Dương Nhiễm câm lấy súng nhăm vào mây người của mình trong chiến hỏa.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.