Chương 330
“Vậy anh nói cho tôi biết vì sao lại liên hợp ba bang khác khởi xướng chiến tranh đi.”
“Ta đã nói với cô Dương là tôi vì tiền, cô Dương luôn câm súng chĩa vào tôi như vậy, anh Dương thây có ôn không?” Trùm ma túy lại nói với Hắc Hùng, làm bộ như mình rất vô tội.
Dáng vẻ này khiến Dương Nhiễm cảm thấy kinh tởm, mafia luôn coi tiền như mạng, nhưng làn này trong lòng Dương Nhiễm lại không tin.
“Bỏ tay xuống.” Hắc Hùng ra lệnh.
Dương Nhiễm nghe lời buông tay xuông, lại dùng súng kề thăng vào ân đường gã ta, gọn gàng nói: “Được thôi.”
Ánh mắt của trùm ma túy nhìn chằm chăm vào Hặc Hùng: “Anh Dương có ýgi?
Hắc Hùng ngửa ra sau, thoải mái năm trên ghê của mình: “Em gái tôi tính tình nóng nảy, tôi không quản được.”
Trùm ma túy biết tính tình của Dương Nhiễm tàn nhẫn không ai sánh bằng, cô ây chưa bao giò thua độc, trong lòng trùm ma túy hơi phát run, Dương Nhiễm nỗi tính khí thật sự có thê khiến gã ta ngã xuống.
Dương Nhiễm hiểu rõ trong lòng của gã ta, hừ lạnh: “Anh nói là vì tiên, anh không có ý đoạt chủ. Vậy làm sao chứng minh được? Hôm nay anh không chứng minh được thì tôi sẽ không để anh đi.”
Trùm ma túy không có đầu óc lăn lộn đến nay, nêu vừa rồi Hắc Hùng ngăn Dương Nhiễm, vậy thì gã ta chỉ cân ở phòng làm việc này, ở trước mặt anh em này thì sẽ an toàn.
Sau khi nghĩ rõ hoàn cảnh của mình, gã ta hồi phục lại sắc mặt vốn có: “Trong cốp xe của tôi có năm trăm vạn đô Mỹ, còn có nguyên liệu mới nhất, với lại phía bên tôi có chết một đàn em, tôi không báo thủ thì sao có thể đứng vững gót chân ở trong bang được? Cô Nhiễm cũng là người lớn lên ở trong bang, có lễ cô nên hiểu chỗ khó xử của lão đại đúng không.”
“Tôi không hiểu, hơn nữa anh cũng không phải là lão đại. Bọn họ phục anh trai tôi là được, mà anh lại chẳng xứng làm cái mông của anh trai tôi.”
Dương Nhiễm năm lần bảy lượt khỏrfiii nễ mặt trùm ma tÚY, Hắc Hùng lại xem náo nhiệt ở bên cạnh. Ánh mắt trùm ma túy bỗng nhiên chuyển lạnh, đồng tử đến sâu, ánh mắt như xà, vòng quanh thân Dương Nhiễm, khiến cò ây phát hoảng, ánh mắt Dương Nhiễm chớp chớp, cô ấy không sợ, tiếp tục nói: “Còn điều thứ hai thì sao? Sao anh chứng minh được anh không có ý đoạt chủ? Dù sao cũng là anh giâu anh trai tôi phát động chiên tranh.”
Trùm ma túy bị ép sát: “Cô Dương muôn tôi chứng minh như thê nào?
Tôi nói gì thì cô sẽ tin nây sao?”
“Vậy phải xem anh nói cái gì.”
Tay cô ây cầm súng không nhúc nhích chia vào trùm ma túy, cánh tay không chút tê dại, cảnh Tiêu Quân chết trận trước mắt khiến tay cầm súng của cô ây run rây.
Hắc Hùng vẫn ngồi ở đó nhìn em gái mình làm càn.
Trùm ma túy muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Là anh Dương đưa cô vào quân đội nước Bắc, tôi lo phát động chiên tranh anh ‘ Dương sẽ không. đồng ý. Cho nên giấu diềm, lần này cô Dương có tin không?”
Dương Nhiễm lắc đầu, gần từng chữ nói: “Anh nói láo.”
“Cô Dương, tôi cũng là người có giới hạn, đừng có quá đáng, tôi giải thích cô không tin, vậy cô muốn tôi chứng minh nhứ thê nào?”
Dương Nhiễm nhếch môi buồn cười: “Để tôi nói? Được. Anh gọi anh trai tôi một tiếng anh Hùng thì tôi mới tin.”
“Cô, cô Dương đừng có quá đáng.”