Chương 351
“Còn không phải sao, đúng là tạo nghiệp, nêu không thì tại sao nhà bọn họ lại không có con trai?”
“Bà nói xem, trong xã hội ngày nay, bỏ tiền ra mua trường học nhưng lại không học một cách trung thực, bỏ tiết bị đuổi học, người ta hào phóng thắng tay tài trợ cả một tòa nhà, sự việc đã được phơi bày ra rôi. Thật là mắt mặt, sau này ai lây được cô con gái của nhà này thì đúng là xui xẻo tám đời.”
“Bà khoan nói đến chuyện đó, con trai tôi là bạn học cấp ba của con bé đó, tôi nghe nói tác phong thời cấp ba của nó có vân đè, là khách quen của các quán bar và hộp đêm.”
“Hả, còn là loại người như thế à? Bà cũng phải chú ý đi, đừng để con trai của bà bị loại hô ly này mê hoặc.”
“Không sao, con bé đó sớm đã gả cho người ta rôi, bà biết nhà họ Tạ vừa mới quay lại không, chính là nhà đó. Vân Thư còn gửi ảnh giây đăng ký kết hôn cho bạn bè ở trong nhóm lớp. Mời con trai tôi đến tham dự hôn lễ, con trai tôi cảm thầy xấu hỗ khi có một người bạn như vậy nên đã không tới.”
“Thật sao? Nhà họ Tạ cưới được cô con dâu thế này, không biết bà Tạ sẽ có cảm nghĩ như thê nào, ha ha. Xem như là vì dân trừ hại đi, cũng được tính là làm chuyện công đức, ha ha.”
Câu chuyện của bọn họ đã lọt hết vào tai bà Tạ, bàn tay L bà ấy vò tạp dề phát ra tiếng rắc rắc, bọn họ đang làm tôn hại đên danh dự của Vân Thư.
Sau khi bà Tạ rời đi, hai người phụ.
nữ nhìn nhau, sau đó lén lút đi tới lối thoát hiểm, gặp một người đàn ông mặc chiếc hoodie màu đen: “Những lời mà cậu dạy, chúng tôi đã nói hết rồi, tiền đâu?”
Sau đó, người đàn ông vứt hai vạn tệ dưới đất, xuống lầu rời đi.
Bà Tạ là người rất dễ bị chọc tức, vừa về đến nhà bà ấy lập tức nỗi giận đùng đùng đi tìm Vấn Thư, bà ây muôn nghe lời giải thích.
Giữa đường, bà Tạ bị một người giúp việc đang, hoảng hốt đụng trúng: “Hoảng hốt cái gì?”
Bức ảnh trong tay người giúp việc rơi xuống đất, cô ta lo lằng nhặt lên: “Bà chủ, Khốig: có chuyện gì.” Nói xong lập tức muốn chạy đi.
Bà Tạ gọi với theo bóng lưng cô ta: “Đưa ảnh cho tôi xem.
Người giúp việc lùi lại từng bước một, bất kế thế nào cũng không để bà Tạ xem được bức ảnh.
Bà Tạ ra hiệu cho vệ sĩ ở phía sau, họ lập tỨC khống chế người giúp việc và giao tất cả những bức ảnh trong tay cô ta cho bà Tạ.
Quả nhiên, trong bức ảnh là Vân Thư và một đám đàn ông đang uôồng rượu.
Bà Tạ cười lạnh, có phải mọi người đều xem bà ấy là đồ ngôc không?
Bà ấy lấy lại phong thái của một bà chủ, từng bước đi đến chỗ người giúp việc, câm xâp ảnh ném thẳng vào mặt cô ta: “Cô bị đuôi việc, hãy nói với người đã chỉ thị cô, những bức ảnh này được photoshop không một chút kỹ thuật nào. Vôn dĩ tôi đã tưởng những lời nói của hai người phụ nữ trong nhà hàng là thật, nhưng trở về nhìn thấy cô, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa, con dâu của tôi không phải là người mà các cô có thê tùy ý gây chuyện. Nếu dám chọc giận con bé, các người sẽ phải trả giá bằng máu và nước mắt, những ai hiểu rõ nhà họ Tạ thì sẽ biết chúng tôi rất đáng sợ.”
Trước sự kinh hãi và những lời cầu xin tha thứ của người giúp việc, bà Tạ vẫn không chút động lòng, bà ấy phủi nhẹ bụi trên người, chỉnh lại lớp trang điểm rồi bước đi tao nhã, trở về nhà họ Tạ.
Bà Tạ không quan tâm đến vẻ mặt của người chỉ thị đẳng sau khi biết được sự thật và số phận tiếp theo của người giúp việc đó, lúc này bà ấy chỉ biệt điêu quan trọng nhất H tin tưởng người thân của mình.
Vân Thư là người thê nào, có tính cách ra sao, trong khoảng thời gian dài sông chung, bà ây không thê không biệt, mặc dù tính khí cô bướng bỉnh nhưng tuyệt đối không phải là loại người hư hỏng.