Chương 355
“Em sẽ ngất xỉu mất.” Nhìn thấy trong bồn tắm tràn ngập nước nóng, cô cảm thấy đau lòng cho làn da mêm mại của mình, một tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài, liệu có trở thành màu của con tôm bị luộc chín không?
Tạ Mẫn Hành thử nhiệt độ nước: “Ngất thì anh sẽ gọi bác sĩ tới cho em.
“Chồng, em ra mồ hôi là được rồi, hay là nửa tiếng đi?” Vân Thư định thương lượng với Tạ Mẫn Hành.
“Một tiếng. ” Tạ Mẫn Hành không có chút ý định thương lượng nào, anh đến, gân Vân Thư, hành động như muốn cởi cúc áo của cô ra: “Hay là anh ngâm người cùng em, chỉ cần em không để ý.”
Vân Thư vừa nghe thấy thế, nghĩ như: vậy còn tệ hơn, tắm cùng nhau, NOI “Anh ra ngoài đi, em tự tắm.”
Tạ Mẫn Hành chưa đi được bao xa thì nghe thầy những lời căn nhẳn của Vân Thư: “Người gì thế không biết, ngâm mình một tiếng đồng hỗ, em ngất cho anh xem.
“Ngang ngược, độc đoán.”
“Còn cho rằng mình là tổng tài bá đạo, em không ngâm người đấy.” Vân Thư ngôi trên thành bôn tắm, dùng tay hât nước, làm cho mặt nước lăn tăn.
Tạ Mẫn Hành đứng ở bên ngoài: “Em không ngâm người, anh sẽ đi vào nhìn cho đến lúc em tắm xong.”
“Hả, anh vẫn chưa đi?” Vậy chẳng phải những lời cô vừa nói đêu bị nghe thây hệt rôi sao?
“Ừ, chưa đi, đi rồi sao biết được anh ngang ngược, độc đoán?”
Vân Thư hóa đá, cô có thể thu lại những lời nói vừa nãy không?
“Năm phút nữa anh sẽ vào kiểm tra.
Nêu như em còn không thành thật, đừng trách anh.” Tạ Mân Hành cách một cánh cửa “hù dọa” cô gái nhỏ ở bên trong.
“Được được, em biết rồi.” Suy nghĩ của Vân Thư hoạt động trở lại, cô vui mừng nghĩ răng đã trì hoãn được một lúc, nhiệt độ của nước cũng giảm rôi, ngâm mình thoải mái một chút cũng tôt.
Sáng Sớm, mong ước được ngủ nướng của Vân Thư không thê thành hiện thực. Tạ Mẫn Hành đã đến công ty từ sớm, lúc cô chuẩn bị chiếm đóng chiếc giường lớn, hc Mẫn Tây chạy đến nhà cô, ríu rít kế về hành.
động anh hùng cứu mỹ nhân của anh trai cô ây đêm qua bên tai Vân Thư.
“Tạ Mẫn Hành thực sự nói như thế với ông nội sao?”
Tạ Mân Tây gật đâu: “Đúng thê, em đã kế y nguyên, không thừa không thiếu từ nào. Chị dâu, anh trai em ‘đẹp trai như thế, nam tính như thê, đối xử với chị tốt như thế, chị đã rung động chưa?”
Vân Thư hạnh phúc dùng chăn che nửa mặt, cô mím môi cười trộm dưới chăn.
“Ông nội đâu?” Vân Thư hỏi.
“Ở nhà.” Tạ Mẫn Tây hỏi: “Chị dâu, chị có tha thứ cho ông nội không?”
Vân Thư thở dài: “Không nói đến chuyện tha thứ hay không, vốn dĩ chị cũng đâu tức giận. Nhưng chị không thê tha thứ cho ông nội quá nhanh được, nêu không sẽ giỗng như tát vào mặt chồng chị. Chị quỳ ở nhà thờ tổ chưa được bao lâu anh trai em đã ôm chị ra ngoài. Chị phải hù dọa ông nội một chút đề ông biết mình đã sai.
Cho ông một bài học sâu sắc để ông nhận ra khuyết điểm của mình, sau đó nhất định phải thay đồi.”
“Chị dâu, em đứng về phía chị.” Vân Thư là người đáng tin cậy của Tạ Mẫn Tây, cô ây sẽ luôn dựng cờ ủng hộ những lời nói của Vân Thư: “Tính cách của ông nội như vậy, hù dọa bao nhiêu cũng được, không thề lúc nào cũng xem trọng thê diện như thế.”