Chương 356
Đã hạ quyết tâm, buổi trưa nhà họ Tạ cử người làm đến: “Thiều phu nhân, cô chủ, tướng quân gọi hai người đến nhà dùng bữa.”
Vân Thư giả vờ nằm trên giường, cơ thể vô cùng yếu ớt, còn đặt khăn ướt ở trên trán, ánh mắt “nặng tru” mở không nỗi, Tạ Mẫn Tây cười thầm trong lòng, chị dâu thật buồn cười!
“Các người về trước đi, nói với ông nội và ba mẹ, cơ thể của chị dâu không được khỏe, chúng tôi sẽ ăn cơm ở nhà chị dâu. Bảo mọi người không cần lo lắng.” Tạ Mẫn Tây thay Vân Thư nói ra những điều cô muốn nói.
Vân Thư nhẹ nhàng giơ ngón cái với Tạ Mẫn Tây: “Con bé này đúng là rất hiểu chị.”
Trong nhà họ Tạ, người làm trở về chuyên lời, ông nội Tạ lo lắng hỏi: “Con bé sao rồi? Quản gia, nhanh gọi bác sĩ đến.”
Người làm trả lời: “Tướng quân, thiêu phu nhân nhìn có vẻ không được khỏe, cô chủ vẫn luôn ở bền chăm sóc cô ây.”
Ông nội Tạ cũng không ăn cơm, chồng gậy vội vã bước ra ngoài.
Còn chưa nhìn thấy cửa đã bị ông Tạ chặn lại: “Ba, ba đi đâu thế?”
“Ba đến thăm con bé Tiểu Thư, con nhanh lái xe đưa ba đi.”
“Ba, ba ăn cơm trước đi, con đi xem Tiểu Thư. Bác sĩ đến thì bảo ông ấy đến sau núi, con đợi ở đó.” Bà Tạ nhanh chóng lau sạch tay, kéo ông nội Tạ lại, không đề ông ấy quá kích động.
Ông Tạ cũng hùa theo.
Ông nội Tạ ở nhà đợi tin của con dâu, ông ngồi. trong phòng ăn cũng ăn không nổi: “Quản gia, bác sĩ đến chưa?”
“Sắp đến rồi, tướng quân.”
“Tiếp tục giục đi.”
“Vâng.”
Căn biệt thự sau núi. Vân Thư và Tạ Mẫn Tây vừa lừa được người giúp việc nên đang hò hét vui vẻ. Hai người ở trên sô pha vừa xem phim say sưa vừa ăn đồ ăn vặt: “Chị dâu, nhà chị còn có đồ ăn vặt, chuyển ra ngoài sống thực sự rất tự do. Em cũng muôn ra ở riêng.’ “Em đó, đợi đến khi lấy chồng rồi muôn sông ở nhà cũng không được.”
Từ khi chuyên nhà đến sau núi cộng thêm tiên thưởng của công ty, có thê nói là Vân Thư đã xa xỉ một trận, giỏ hàng của cô đã trồng không, còn bí mật mua thêm mây thùng đồ ăn vặt, Tạ Mẫn Hành về nhà nhìn thầy những thùng đồ chuyên phát nhanh dưới sàn, không cân mở ra cũng biết đó là gì.
“Chị dâu, sau này em sẽ thường: Xuyên đến đây tìm chị ăn ké đô ăn vặt.”
“Lúc nào cũng hoan nghênh, chị nói cho em nghe, còn hai thùng nữa đang trên đường vê. Em đi học rồi, chị sẽ giữ lại cho em hai túi.”
Bọn họ đang âm mưu về sự nghiệp đồ ăn vặt thì bà Tạ ở bên ngoài đã nghe thấy tất cả.
“Đổ bệnh đến nỗi không. thể xuống giường, vậy mà lại ăn đồ ăn vặt rất hăng say.”
Tỉng…
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đâu Vận Thư: “Hình như chị nghe thấy tiếng của mẹ.”
Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Em cũng nghe thấy.”
Hai người chậm rãi quay đầu lại thấy bà Tạ đang đứng ở phía sau vô cùng tao nhã, nhìn bọn họ nở nụ cười như có như không.
“Ăn rất vui vẻ?”