Chương 405
Vận may tài lộc gần đây của Vân Thư rất thịnh, nói thê nào nhỉ?
Đưa ra một ý kiến nhỏ được chấp nhận, được chưa, trực tiếp thưởng tiên mặt.
Mẹ chông nhờ người làm một đôi ngọc bích để tặng cho Vân Thư, kết quả lại thây tuôi Vân Thư không phù hợp. Nên bà ấy lại nhờ người làm một chiệc vòng tay kim cương.
Cô phiêu mua trước đây cứ tưởng sẽ giảm giá, lúc không ồn, lần lượt vứt bỏ những cô phiêu đang nắm giữ, còn Vân Thư lại mua một phần cô phiêu với một sô tiên trong tay, kệt quả giờ nhìn lại, được lắm, giá cÔ phiêu vẫn cao, sắp phá đỉnh rồi.
Không chỉ vậy, cô còn thực sự đứng tên một toà nhà.
Trong thời điểm thích hợp, Vân Thư đâu tư tât cả.
Buôi tôi cô nhìn vào số tiền trong thẻ ngân hàng, một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một triệu, mười triệu, một trăm hai mươi triệu.
Vân Thư lại nhìn chiếc vòng kim cương trong tay mình, độc nhất vô nhị, giá cả là bảy con số, bán cánh tay này đi cũng không nhiều tiền như vậy.
Trên bàn có “tài sản” mây chục tỷ đứng tên cô, trong tay còn có một trường đại học A. Vân Thư ngồi ở.
trên giường bắt đâu thật thần. Nhiều tiên vậy tiêu như nào?
Kiếp này không tiêu hết thì phải làm sao?
Làm cô buồn muốn chết.
Lời hứa năm mươi triệu với mẹ chồng lúc trước, Vân Thư nhìn lại hiện tại.
Còn chiến tuyến với Tạ Mẫn Hành…
ly hôn, phải xem hiện tại.
Đúng là vả “bóp bốp” vào mặt.
Tạ Mân Hành đứng ở cửa, hai tay đúi túi quân dựa vào tường nhìn vẻ mặt ngây dại của Vân Thư, càng nhìn càng thây yêu. Cô vợ bé của anh sao lại dễ thương đến thế.
Chơi với nhau từ nhỏ, Vân Thư giàu bạo nhiêu, Lâm Khinh Khinh lại nghèc bây nhiêu.
Ông nội Lâm nên xuất viện, nhưng dc cơ thê ông nội Lâm cần được bác sĩ quan sát thêm, thời gian này cần phải đên bệnh viện kiểm tra thường xuyên nên Lâm Khinh Khinh cần thuê một căn nhà ở thành phố A.
Tật cả số tiên trong tay cô ấy đều tiêu hết cho ông nội Lâm khám bệnh, sau khi thanh toán xong khoản tiền thuốc men cuôi cùng, trong túi Lâm Khinh Khinh không còn một đồng nào.
Ngay khi Giang Quý ra tay, anh ấy nói một cách thờ ơ: “Anh sẽ mua thêm một căn nhà khác trên tầng ba của Duyệt Lai Hoa Niên, để ông Lâm và Tiêu Dực sông ở đó.”
Lâm Khinh Khinh nghiêm túc từ chối sự giúp đỡ của Giang Quý lần này.
Cô ấy nói, cô ấy không thê sống dựa vào Giang Quý cả đòi.
Giang Quý nghe xong, nhảy cao ba mét, lập tức chạy đến ảnh thị Giang Tả kéo Vân Thư vào bình luận: “Em nói xem, Khinh Khinh, em ấy lớn rồi, sao lại bướng bỉnh như vậy. Anh tặng em ây nhà em ây không muốn. Anh tặng em xe, không phải em cũng lấy àm “Khụ khụ.” Vân Thư bị anh ấy nhắc nhở, nhớ ra mình còn chưa thấy xe: “Xe em đâu?”
“Tự tìm trong ga ra.” Giang Quý nói xong lại bắt đầu luyên thuyên với Vân Thư: “Mau thuyết phục Khinh Khinh giúp anh.”
Vân Thư thấy rất phiền vì Giang Quý lèm bèm: “Được, để em khuyên.”