Chương 417
Sau khi ông Tạ đánh xong, ông ấy rất hối hận.
Cái tát này chắc chắn sẽ để lại hậu quả không thể cứu vãn.
“Ba mẹ.” Vân Thư lên lầu, thấy máy người họ đang đối đầu nhau.
Cô chạy đến chỗ đám đông, thấy Chu Yên ở đó.
Vân Thư đầy ông Tạ ra, bảo vệ bà Tạ ở phía sau, nhìn Chu Yên và ông Tạ: “Cô GHủỦ, hôm đó chửi cô chưa đủ à?”
Ông. chủ đứng giữa, lần này đối mặt với ông Tạ, nói: “Thưa ông, tôi và vợ: ông chỉ là quan hệ dạy học, không hề có quan hệ bất chính như người phụ nữ bên cạnh ông nói. Ông không nên bị cô ta chọc tức.”
“Em nói là thật anh Tạ, hôm qua em tận mắt chứng kiến. Ở trong bếp.”
Chu Yên vẫn đang giảo biện, trông r. rất âm ức, như sợ bà Tạ sẽ đánh cô ta tiếp.
Chủ cửa hàng lắc đầu: “Thưa ông, ông không nên đánh vợ mình. Ông đã hiểu làm bà ấy rồi.”
Vân Thư vừa nghe, đánh? Cô bàng hoàng nhìn chủ cửa hàng hỏi: “Ai đánh mẹ tôi?”
Họ không để ý bà Tạ đã âm thầm ra sau lưng Vân Thư, bước vào lôi thoát hiểm xuông cầu thang một mình.
Vân Thư thấy dáng vẻ tự mãn của Chu Yên, cô bèn đây ông Tạ ra, đứng trước mặt Chu Yên.
Đối mặt với Vân Thư, Chu Yên lùi lại.
Vân Thư ép từng bước tiến tới, cởi mũ, khăn, khẩu trang của cô ta ra.
Ánh mắt nhìn sang mái tóc, Vân Thư nhắc chân đá thẳng vào đầu gôi của Chu Yên.
Chu Yên quỳ một chân xuống, Vân Thư giật bộ tóc giả ra, dùng sức xé, ném từ tầng cao nhất xuông tầng một.
Chu Yên như quên phản kháng, mãi đến khi cảm nhận được cơn đau xé rách trên da đầu, cô ta mới cảm nhận rõ ràng đau đớn, xấu hồ.
Ngày càng có nhiêu người xung quanh nhận ra cô ta là Chu Yên, một đại hiệp đầu trọc không có lông mày, ai không quen, cô ta là người hại Cao Duy Duy, còn bị nhà họ Vân khởi kiện.
Vân Thư không nói, cô chỉ khiến Chu Yên lộ ra vẻ cô ta không muôn người khác thấy. Sau đó, bốn phương tám hướng chỉ trỏ, nước bọt đủ để nhân chìm Chu Yên.
“Mẹ, đi thôi.” Vân Thư thấy đủ rồi, khi định đưa bà Tạ đi: “Mẹ? Mẹ đâu?”
Lúc này ông Tạ cũng thấy bà Tạ đã biến mắt, mặc kệ Chu Yến đang gọi mình, chạy ra ngoài tìm bà Tạ.
Vân Thư theo sát phía sau.
Bà Tạ đi lang thang không mục đích trên đường, quay đầu lại thì gặp khúc cua, chỉ đi đến chỗ vắng vẻ.
Vân Thư lên xe đi được một trăm mét: “Chồng, anh ¡ thấy mẹ chưa?
Không thây mẹ nữa.
“Sao không thấy mẹ?” Tạ Mẫn Hành vừa khởi động xe, vừa hỏi.
Vân Thư: “Đi trước, trên đường nói chuyện.”
Xe đi được nửa đường, Tạ Mẫn Hành biết chuyện vừa xảy ra trên lầu, lập tức đạp chân ga, bẻ lái, rẽ sang một con đường khác, hướng tới cục giao thông.
Lại thêm một đêm sáng rực, nhà họ Tạ không ngủ.
Điện thoại của bà Tạ trong trạng thái tắt máy.