Chương 426
Ba mẹ ly hôn, anh sẽ không còn nhà.
Nhưng nếu để bà Tạ chịu đựng như vậy, lạ Mẫn Hành thà răng mẹ ly hôn, sông ung dung tự tại.
“Được, ly hôn đi.” m thanh Tạ Mẫn Hành khàn khàn mà tràm thấp.
Vân Thư cách màn hình nghe được trái tim Tạ Mẫn Hành tan vỡ, cô thương xót Tạ Mẫn Hành kiên cường.
Vân Thư không biết khuyên phân hay là khuyên hòa, sau khi nghe được âm thanh của Tạ Mẫn Hành, cô lại không muôn bà Tạ ly hôn.
Con người đều là loại động vật ích kỷ, phản ửng đầu tiên của Vân Thư là quan tâm đ ến phản ứng của chồng.
Bà Tạ nhìn dáng vẻ hoảng hốt luống cuồng của Vân Thư, bà ấy cười cười nói: “Tiểu Thư, Mẫn Hành có thể cưới được con là phúc khí của thằng bé.”
Vân Thư nhìn bà Tạ, muốn mở miệng nói gì đó, lại không nói nên lời.
Lúc bôn giờ sáng, ông Tạ nhận được điện thoại nhà họ Tạ gọi cho ông ấy: “Phu nhân đã trở về. Lão gia cũng mau trở về đi.”
Ông Tạ không ngừng lái xe trở về, chỉ sợ chậm một giây.
Vừa tiền vào nhà đã nhìn thấy Mẫn Hành Tiểu Thư còn có ba RÌHH ở đây, bà Tạ ngôi ở bên cạnh Vân Thư.
Sắc mặt ông nội Tạ tức giận thành màu gan lợn.
Trên bàn đặt một phần hợp đồng, Tạ Mẫn Hành cầm lên đưa cho ông ây: “Ký tên đi.”
Ông Tạ không biết là cái gì, ông ấy chỉ thấy mọi người đều nhìn ông ấy, ông Tạ mở trang đầu tiên.
Một dòng chữ lớn đập vào mặt, đơn ly hôn!
Cái ông ấy nhìn thấy là đơn thỏa thuận ly hôn của bà Tạ.
Cuối cùng ông ấy cũng đã chôn vùi cuộc hôn nhân của mình.
“Ký tên đi, mẹ tôi đã ký rồi.” Tạ Mẫn Hành cầm lấy bút bi trên bàn, đích thân mở nắp bút cho ông Tạ, đưa cho ông ây.
Ông nội Tạ cũng không nói lời nào.
Chỉ nắm chặt nắm đấm, giờ phút này đang tiết lộ sự nhẫn nhịn của ông ây.
“Tôi sẽ không ly hôn.” Ông Tạ ném đơn ly hôn và bút bi Xuống mặt bàn, nhìn về phía vợ mình: “Tôi sẽ không ly hôn.”
“Đồ khốn, đồ khốn, sao ba lại sinh ra thứ khôn như vậy chứ.” Ông nội Tạ tức giận gõ bàn.
Ông nội Tạ chống nạnh bước đến, đầm một phát lên mặt ông Tạ: “Con muốn chia rẽ cái nhà này mới hài lòng sao?”
“Quản gia, đi bắt yêu ma quỷ quái gây họa cho nhà chúng ta. Cái xương già này của tôi, dù hôm nay chết cũng phải kéo con quỷ này đi đệm lưng.
Hại nhà tôi, hại con tôi, hại con dầu tôi, nhất định phải để Chu Yên nhận cái giá mà sinh mệnh không thê chấp nhận nổi.” Ông nội Tạ nghiên răng nghiền lợi nói xong, run rây đi ra phòng khách nhà họ Tạ.
Bà Tạ cầm lấy giấy ly hôn với bút trên bàn, tự tay đưa cho ông Tạ: “Ông ký tên đi.”
“Không được.” Ông Tạ cầm đơn ly hôn, xé rách.
Vân Thư tới gần Tạ Mẫn Hành, thật ra cô rất sợ bầu không khí gia đình như vậy, từ nhỏ ông bà Vân đều rất yêu thương Vân Thư, chưa bao giờ để cô đỏ mắt.