Chương 432
Bà ấy không biết mình làm gì mới khiến bản thân hạnh phúc, nên tìm tới ông Tạ: “Tôi vẫn quyêt định ly hôn, bây giờ tôi không hạnh phúc, kéo dài mãi tôi không biệt có ý nghĩa gì, chúng ta ly hôn rồi, nêu tôi đau lòng rơi nước mắt, điều đó chứng tỏ răng trong lòng còn có ông. Nếu tôi thấy tự do, vui vẻ, thì chúng ta đã thực sự kết thúc, tôi không cân cho ông cơ hội nữa, vì kết cục đã quá rõ ràng.”
Loay hoay một hồi, ông Tạ quyết định cược một lần, tạo bản thỏa thuận ly hôn khác, run rây ký tên mình và ân dấu tay trước mặt bà Tạ.
Ông Tạ hỏi một cách thận trọng: “Vợ à, bây y giờ bà có cảm thây hạnh phúc không?” Ông ây đã ký vào tờ giây thỏa thuận ly hôn.
Bà Tạ lắc đầu: “Không buồn.” Cũng không vui.
Bà ấy cất đi, khó khăn lắm mới có được thỏa thuận ly hôn, nhìn tên của ông Tạ, run rẫy. Mũi bà Tạ bỗng cay xè.
“ty hôn rồi, bà có bằng lòng làm bạn gái tôi không ?” Ông Tạ đứng sau lưng hỏi bà n “Tôi chưa bao giờ hẹn hò, bà cũng chưa, chúng ta thử quen nhau cảm nhận nó được không.”
Vì vậy, sau khi hai người Jy hôn, bà Tạ đã đồng ý sự theo đuổi của ông li: Vân Thư nghĩ cặp này mới là nam nữ chính? Vàng hào quang này được trao cho cả hai người, cô và Tạ Mẫn Hành chưa từng hẹn hò một lần nào cho đến bây giờ.
Muốn yêu tới chết đi sống lại, còn bị Tạ Mẫn Hành chế giễu.
Vận Thư cảm thấy có lẽ hào quang bẩm sinh nhằm rồi. rõ ràng cô mới là nữ chính.
Trong phòng họp của chủ tịch tập đoàn Tạ Thị, Tạ Mẫn Hành chau mày mệt mỏi, để quộc nhà họ Tạ ở phía nam, cứ nửa năm phải tổ Tức quay một video xuyên quôc gia quy mô lón, người phụ trách ở các quốc gia và sáu khu vực sẽ thay phiên nhau báo cáo cho anh bản tóm tắt của công việc.
Đây là lúc để thấy rõ năng lực của Tạ Mẫn Hành.
Lượng dữ liệu quá lớn, Tạ Mẫn Hành phải tự mình nghe, kiểm tra, chỉ thị nội dung công việc trong nửa cuỗi năm, tinh thần phải tập trung cao độ.
Trên xe đi về, Vân Thư nhận thấy mắt Tạ Mẫn Hành đỏ ngâu.
“Chồng, thật ra anh không cần phải mệt mỏi như vậy.” ‘ Giọng nói đau lòng của Vân Thư chọc vào trái tim Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành quay đầu lại bắt gặp đội mắt như sao của Vân Thư, dần dần, anh mỉm cười.
Hoá ra có một kiểu người, vừa nhìn đã muôn cười.
Tập đoàn Tạ Thị không lồ như vậy, nêu anh không làm gì sao có thê có Tạ Thị bây giờ? Chọn lọc tự nhiên, nêu anh xuông dộc, một ngày nào đó Tạ Thị sẽ bị đào thải khỏi thị trường, vậy anh sẽ để lại gì cho thế hệ mai sau? Tạ Mẫn Hành nghĩ rất xa.
Tạ Mẫn Hành suy nghĩ, sự mệt mỏi của anh như loãng ra.
Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành không nói gì, cô hỏi: “Chồng, anh liêu mạng kiếm tiền như vậy làm gì?”
Liều mạng?
Thành thật mà nói, Tạ Mẫn Hành không hè, giờ anh quan tâm đ ến sức khỏe của mình hơn.
Sự mệt mỏi này là vì ở quốc gia khác có vấn đề, nhưng vấn đê đã được giải quyết.
Sao lại thành liều mạng từ miệng của Vân Thư?
Anh chưa bao giờ đến nước Bắc, anh vốn không liều mạng lâu rồi.
“Nuôi vợ, nuôi con, tiết kiệm tiền mua sữa bột.” Tạ Mẫn Hành hài hước nói.
Vân Thự chu miệng: “Em rất dễ nuôi, có ăn uông là được.”
Nhưng Vân Thư lại nghĩ về những món än vặt nhập khẩu mà mình mua..