Chương 443
Hắc lùng ngồi, vào ghế chính, những người khác ngôi xuông: “Trùm m@ tuý, gọi mọi người tới họp gấp có chuyện gì à?”
Tên trùm m@ túy nhìn Dương Nhiễm đầy ẩn ý nói: “Những người nước Bắc sắp đi, lại có đám người mới, số người và tiếp tế của đám người mới gấp ba lần lần này. Ý tôi là Tạ Mẫn Thận đã biết rất nhiều thông tin vê chúng ta từ những người nội bộ, nếu cậu ta sống sót trở về, e là sẽ gây bắt lợi cho chúng ta.”
Dương Nhiễm nửa mở mắt, nâng mi mặt chậm rãi nhìn chằm chằm trùm m@ túy: “Diệt khẩu?”
“Cô Dương nói đúng.”
“Nếu dám giết anh ấy, tôi sẽ giết cả nhà anh.”
Phòng họp im lặng.
Hắc Hùng còn không khống chế được chị Nhiễm, ai dám nói lời nào, là tự tìm cái chết.
Trùm m@ túy cười: “Thật ra cô Dương thích Tạ Mân Thận, chỉ bằng chúng ta bắt cậu ta tới đây ở bên CÔ, cũng có thể không cần giết cậu ta.”
Dương, Nhiễm cười lạnh lùng: “Anh cảm thấy Tạ Mẫn Thận giống như anh sao? Tôi nói cho anh biệt, tôi không đánh lại Tạ Mẫn Thận, thì anh sừng: nghĩ làm gì.”
Hắc Hùng: “Tôi cũng không thể đánh bại Tạ Mẫn Thận.”
Hắc lão đại nãy giờ im lặng, vừa mở miệng đã nghe rất nhát gan.
Anh ta thực sự không thể đánh bại Tạ Mẫn Thận, có một lần Tạ Mẫn Thận đột nhập căn cứ của Mafia vào ban đêm, đánh nhau với anh ta.
Dương Nhiễm nói: “Người nước Bắc, ai dám động, thì tôi giết cả nhà kẻ đó, không chỉ Tạ Mẫn Thận, mà tắt cả mọi người.” Cô ấy từng nói để Tạ Mẫn Thận và những người còn lại trở về nhà an toàn.
Trùm m@ túy mắt mặt, anh ta đã đạt được mục tiêu.
Họp hành không vui thì sao? Anh ta có thật sự giết được Tạ Mẫn Thận?
Vào mùa hè, cây cỏ trên núi xanh tươi tốt, sườn đôi bên cạnh, cây cối cành lá đâm từ đâu, đâm xuyên vào ban công nhà Vân Thư, thử nhìn trộm tổ ấm của Vân Thư và Tạ Mẫn Hành.
Người trên giường, lông mi hơi cong, thở đều.
Đêm qua, Tạ Mẫn Hành sửa đồng hồ đến khuya mới xong, sau khi Vân Thư biết được chuyện của chiếc đồng hồ thì cũng không đụng vào nữa.
Sau đó, Tạ Mẫn Hành đã khiển trách cô một lúc lâu.
Ngủ chưa được bồn tiếng, Tạ Mẫn Hành lại dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Anh đã từ chỗi người giúp việc làm bữa sáng cho đôi vợ chông trẻ, nói tới cùng, vẫn phiền. Hơn nữa Tạ Mẫn Hành rất vui khi được nấu ăn cho Vân Thư.
Vân Thư xoa đầu đau nhức đi xuống lầu: “Ông xã!”
Mỗi sớm mai, gọi anh ngọt ngào.
“Dậy rồi à, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Vân Thư suy nghĩ một lúc, đêm qua Tạ Mẫn Hành còn muốn phạt cô: Em không nghe, không nghe, chồng, em buồn ngủ quá, em lên lầu ngủ.”
“Tránh được mồng một, còn định tránh ngày mười lắm?” Tạ Mẫn Hành tắt lửa đi theo Vân Thư lên lầu.
Khóa cửa phòng ngủ.