Chương 446
Hôm nay anh đi rất nhanh, rõ ràng có cảm giác vội vàng, khẩn trương.
Nơi đến của anh rất rõ ràng Ảnh thị Giang Tả.
“Tổng giám đốc Tạ.” An Kỳ vẫn đang đợi Vân Thư, bỗng nhiên Hịìn thây Tạ Mẫn Hành vừa đi ra khỏi thang máy.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Tạ Mẫn Hành, cô ta lập tức hiệu ra, nói: “Tiêu Thư đang ở trong nhà vệ sinh, để tôi vào tìm cô ấy.
An Kỳ rất sợ Tạ Mẫn Hành, mọi người ở bộ phận quan hệ đối ngoại đều sợ.
Tập đoàn Tạ Thị vừa về nước năm ngoái vân lội một chú sư tử yếu đuối, ở thành phố A có hai tập đoàn thâu tóm thị trường là Vân Thị và Hạo Tường. Tạ Thị về nước vào lúc này vô tình là tự tìm đường chết, một vài công ty nhỏ đã bị Hạo Tường thu mua lại, theo lý thì Tạ Thị cũng không thể tránh khỏi bị thu mua. Hơn nữa, trong lúc đầu thầu đất trước đây, Hạo Thường đã cướp đi mảnh đất chiến lược của Tạ Thị.
Những việc trong dự liệu đã không.
xảy ra, ai cũng không ngờ rằng chiến lược của giám đốc Tạ Mẫn Hành trong tập đoàn Tạ Thị lại có thê đột phá mạnh mẽ như vậy, không đến nửa năm, tập đoàn j Thị đã không ngừng phát triển lớn mạnh dưới bàn tay anh, trở thành công ty lớn nhất thành phó A, đứng trong top ba của danh sách giàu có ở nước Bắc.
Sự phát triển của tập đoàn Tạ Thị rất nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngăn, một chú sư tử nhỏ đã trỏ thành một con sư tử dũng mãnh. Trên thương trường, Tạ Mẫn Hành là một người bất khả chiên bại.
Ngửa tay gom mây, úp tay tạo mưa chính là nói đên năng lực trong giới kinh doanh của Tạ Mẫn Hành.
Nhưng những người bình thường như bọn họ vậy mà lại là đồng nghiệp của vợ Tạ Mẫn Hành, hàu như tât cả các ngày làm việc trong tuần đều nhìn thấy xe của anh ở dưới tầng, đây là đối tượng được nhiều phóng viên kinh tế tranh nhau phỏng vấn.
Áp lực vô hình từ trên người Tạ Mẫn Hành khiến cho An Kỳ luôn khâm phục khả năng chịu dựng của Vân Thư, ngày ngày phải sông chung với người như vậy thì phải luyện tập nhịp tim nhiều như thê nào?
Trong phòng làm việc chỉ có một mình Tạ Mân Hành, anh đi qua ngôi ở nơi làm việc của Vân Thư, nhìn thấy tựa lưng đặt trên ghé, còn là mặt của một búp bê đang dang rộng đôi tay, trên mặt viết: Muốn ôm.
Tiểu Thư mua cái này lúc nào? Tạ Mẫn Hành đặt tay lên đầu con búp bê và nói, ngay cả cảm giác khi chạm vào đỉnh đầu cũng giông như những sợi tóc mêm mại của Vân Thư, quả nhiên là do Vận Thư mua.
Tạ Mẫn Hành vẫn đang nhìn ngắm bàn làm việc mà Vân Thư yêu thích, trên bàn của cô luôn có thê tìm thấy.
những đồ vật nhỏ không dễ thấy, điều này rât thú vị.
Tạ Mẫn Hành vẫn không biết, hóa ra bàn làm việc còn có thể bày trí như thế.
Anh ngồi xuống cảm nhận môi trường làm việc của Vân Thư.
An Kỳ vội vàng xông vào nhà vệ sinh: “Tiểu Thư, Tiểu Thư.” Cô ta nhìn thấy Vận Thư đang giữ chặt bồn rửa tay để chống đỡ cơ thể của mình một cách yêu ớt.
An Kỳ thấy thế lập tức đi đến đỡ cô.
“Rốt cuộc cô sao thế? Vấn để về chức năng tiêu hóa sẽ không. khiến cô mắt hết sức lực như thế này.”
Vân Thư nôn hết nước trong bụng ra, lúc đứng dậy bỗng nhiên có cơn choáng váng khiên đôi mắt cô chỉ nhìn thấy. những mảng đen trắng. Cô vịn vào cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài, dựa vào bồn rửa để rửa mặt lần nữa.
Sau đó dùng hai tay chống đỡ cơ thể đang run lẫy bầy của mình.
Xoa dịu một lúc, tỉnh thần và sức lực của cô gần như đã hồi phục lại, bỗng nhiên An Kỳ đi vào.