Chương 508
Vân Thư lắc đầu.
Cô không muốn nói chuyện.
Giang Quý lấy lại điện thoại, hỏi: “Cậu thoát khỏi đó TH thê nào vậy?”
“Tôi tự có cách của mình.”
Lúc này, Cao Duy Duy cũng tỉnh lại, cô ấy nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, gọi một tiếng trong vô thức: “Mẫn Hành.”
Nước mắt của Vân Thư lập tức tuôn ra, cô không thể kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Tạ Mẫn Tây không nhịn được mà hét lên: “Chị dâu.”
Đột nhiên Tạ Mẫn Hành cảm thấy cổ họng nghẹn lại: “Giang Quý, có phải Tiểu Thư ở đó không?”
Anh chưa bao giờ hoảng sợ như thế, trong lòng lo lắng không thôi, hóa ra Tiêu Thư ở dưới tâng.
Giang Quý: “Ừm, tốt nhất là cậu nhanh ra ngoài đi.”
Cao Duy Duy cũng bị cảnh trước mắt dọa sợ.
Đây, đây là chuyện gì?
Tạ Mẫn Hành không kéo dài thêm một giây nào, anh đên bên cửa số nhìn xuông dưới tầng, ánh đèn sáng trưng, đập vỡ tắm kính thế nào cũng gây ra phản ứng ở bên dưới, Tạ Mẫn Hành đi một vòng quanh phòng.
“Mẫn Hành, anh đang tìm cái gì thế?”
Cao Duy Duy cũng chỉnh đồn lại bản thân.
Tạ Mân Hành mở tâm lưới thép của ông thông gió trong nhà vệ sinh ra: “Bây giờ ngoài cửa đều là phóng viên, tôi tin chặc cô đã đoán được bọn họ đến đây để làm gì, cô liên lạc với Bạch Phàm, bảo anh ta đến đây đón cô, tôi sẽ đi ra từ phía trên, nêu như tôi vào đó mười phút mà không xuất hiện nữa thì mở cửa.
Việc đối mặt với phóng viên như thế nào, không cân tôi phải dạy cô.”
Tạ Mẫn Hành đang muốn trèo lên thì Cao Duy Duy lo lãng hỏi: “Leo lên đó có được không?”
Tạ Mẫn Hành đã leo vào trong.
Lúc Tạ Mãn Hành biệt Vân Thư đang ở bên dưới, cả trái tim anh đã bị kích động, anh không muốn tốn thời gian để tạo ra một kê hoạch phản kích hoàn hảo, bây giờ anh chỉ muôn nhanh chóng đi tìm Vân Thư. Để anh leo vào ông thông gió thì có làm sao?
Cao Duy Duy nhìn thấy bóng g dáng.
của Tạ Mẫn Hành đã biến mắt khỏi nhà vệ sinh, cô ấy đi ra, cầm lấy điện thoại gọi cho Bạch Phàm không chút do dự: “Alo, Bạch Phàm, em cần sự giúp đỡ của anh.”
Các phóng viên vẫn đang làm ằm1ĩ ngoài cửa, có người còn chuẩn bị xông vào.
Cao Duy Duy thấy đã hết thời gian, cô ấy lây lại bình tĩnh, mở cửa phòng ra: “Ở đây làm cái gì?” Cao Duy Duy vẫn luôn nói năng và hành động nhẹ nhàng với truyền. thông, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ không nồi giận.
Phóng viên truyền thông: “Cao Duy Duy, cô ở khách sạn với một người đàn ông đã có gia đình, lại còn không biết xấu hỗ mà hỏi ngược chúng tôi.”
“Nói cái quái gì thế, con mắt nào của các người nhìn thấy tôi ở cùng người khác?”
“Chúng tôi đã thu được chứng cứ rồi.”
“Đúng, chúng tôi cũng có.”
Mọi người trăm miệng một lời.