Chương 541
Tạ Mẫn Hành gọi thuộc hạ đến: “Tra hỏi cho ra thông tin có giá trị.”
“Vâng “
Người đàn ông nói ra tất cả mọi chuyện mà mình biết, bóng lưng thăng tắp của Tạ Mẫn Hành đứng ở chính giữa, nghe từng câu từng chữ từ miệng anh ta.
Gián điệp hỏi: “Đây là toàn bộ thông tin mà tôi biết được, có thê thả tôi ra chưa?”
Tạ Mẫn Hành: “Làm theo quy định, thả hắn ra.
Thuộc hạ của Tạ Mẫn Hành không chắc chắn hỏi lại: “Thực sự thả hẳn ra sao, thưa ông chủ?”
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Làm theo quy táo, taa Dựa theo sự khác nhau của quy tắc, khi thả ra có người sẽ được sông nhưng có người lại phải chết.
Tạ Mẫn Hành nhắc nhở: “Đương nhiên sẽ có người thay cậu đưa ra lựa chọn.”
“Vâng.” Thuộc hạ đã hiểu.
Người đàn ông có vẻ ngoài lịch thiệp thật đáng sợ.
Vân Thư được chồng đón, trước tiên sẽ đến bệnh biện khám thai để chắc chắn em bé vẫn khỏe mạnh.
Trên đường về nhà, Tạ Mẫn Hành nói: “Tiêu Thư, Chu Yên đang lừa tiền của bất động sản Hạo Tường, cô ta đã gom toàn bộ tiền để vào một công ty rồng, nhưng không có người điêu hành ở nước Nam. Sau đó cô ta sẽ trở thành người sở hữu hợp pháp, cuối cùng số tiền đó đều thuộc vê cô ta.”
“Có chứng cứ không?”
Nếu là thật thì Đàm Trung quá thảm.
Tạ Mẫn Hành lấy một tập tài liệu ra: “Đây chỉ là sơ lược, những việc chỉ tiết vẫn đang điều tra.”
Vân Thư lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh: “Chồng, em có thể nói cho Đàm Nhạc biêt không?” Vẫn phải thông qua sự chập thuận của chồng rồi mới liên lạc với anh ta.
Nếu không, cho dù cô là phụ nữ đang mang thai cũng không thê tránh khỏi Tạ Mẫn Hành một trầm lần.
Ba của Đàm Nhạc không phải người tốt, nhưng con người anh ta không hề xâu xa.
Không gọi được cho Đàm Nhạc, vì thê cô đã qọi cho Vương San: “Chu Yên đã nuôt hàng trăm triệu của chồng cũ cô, cô có quan tâm không?”
Vương San: “Không quan tâm.”
“Người phụ nữ nhẫn tâm.”
Vương San: “Lòng người không tàn nhân, địa vị không vững vàng.
Vân Thư lúng túng cúp điện thoại: “Chồng, lòng người không tàn nhẫn thì địa vị không vững vàng sao?”
‘tời lẽ hoang đường.” Tạ Mẫn Hành không thể dạy hư cô vợ bảo bối, cứ để cô đơn thuần như thế.
Miệng Vương San nói không quan tâm, nhưng chuyện đó còn liên lụy đến con riêng, cô ta lo lắng nếu như Chu Yên thực sự chiếm đoạt tiền thì Đàm Nhạc sẽ không có một tương lai tốt đẹp.
“Con riêng, tôi là mẹ kế của cậu.”
Đàm Nhạc: “Nói!”
Mỗi lần Vương San gọi điện thoại đều giồng như đang đối mặt với một cậu con trai trong tuôi dậy thì, nổi loạn là chuyện thường ngày, thỉnh thoảng sẽ dịu dàng một chút: “Ba của cậu bị Chu Yên lừa, cô ta đã chiếm đoạt mây trăm triệu của công ty làm tiền riêng của mình. Cậu nhanh trở về giành lại đi.”
“Không giành.” Đứa con Phật hệ Đàm Nhạc xuất hiện.
Vương San vô cùng tức giận: “Cái tên chết tiệt, sao lại cố chấp như thế?”
Người trong cuộc không vội vàng : nhưng người ngoài cuộc vô cùng gấp gáp.