Tạ Mẫn Hành đang ăn cơm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, thầy có cuộc gọi đến, anh đứng dậy rời đi.
Nhưng hành động này đã khiến ông nội ni đen mặt mắt hứng, lập tức dặn dò quản gia: “Sau này giờ ăn cơm không được ai nghe điện thoại.
”
“Vâng, tướng quân.
”
Vân Thư nhìn ông nội Tạ, trong lòng thầm nghĩ: Nhận một cuộc điện thoại, có cân nhi giận như vậy không?
Đợi Tạ Mẫn Hành xuất hiện lại thì đã mặc âu phục, anh đang cài nút, nói với Vân Thư: “Tôi đi đây.
”
“Bái bai!” Vân Thư cắn đũa vẫy tay nói tạm biệt.
Bởi vì Tạ Mẫn Hành chỉ nói với cô nên khiến trong lòng Vân Thư như bình được đồ đầy mật ong, ngọt ngào, khuôn mặt hồng hào, dáng vẻ thẹn thùng.
Tạ Mẫn Hành nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Vân Thư, nhịn không được nở nụ cười.
Ý cười rật nhỏ nhưng Vân Thư lại nhìn thấy, ngày hôm nay cô tràn đầy tâm trạng tốt.
“Đứng lại!” Ông nội Tạ chặn Tạ Mẫn Hành đi ra ngoài.
Vân Thư quay đầu nghỉ ngờ nhìn ông nội Tạ.
Tạ Mẫn Hành cầm lấy điện thoại di động lắc lư, bất đắc dĩ nói: “Ông nội, là chuyện của công ty.
”
Vân Thư mơ màng, lễ nào không phải chuyện của công ty thì không thê đi ra ngoài sao?
Hay là ông nội đang nhằm vào Tạ Mân Hành?
Nếu thật sự nhằm vào anh, vậy thì người làm vợ cần phải tức giận thay cho anhl Ông nội Tạ không vui, Vân Thư không hiệu nên hỏi: “Ông nội, tại sao ông lại nhằm vào chồng con như vậy?”
Ông nội Tạ không nói gì: “Con nhóc con, đúng là ngốc.
” Ông là vì tốt cho con, vậy mà con nhóc con lại bảo vệ nó.
Vân Thư bị nói ngốc rất buồn bực, nhựng cô vẫn muôn bảo vệ, vì đây là chồng cô, nên phải bảo vệ.
Tạ Mẫn Hành lái xe thẳng đến công ty, trên đường nghe được cập dưới báo cáo: “Tổng giám đốc, chúng ta đã đấu thầu thát bại mảnh đất Phi nam thành phố.
”
Giọng điệu bối rối, tràn ngập bát an.
Tạ Mẫn Hành thờ ơ nói: “Tiếp tục.
”
Không ai nghe ra giọng điệu trong lời nói của anh, đoán cũng đoán không ra.
“Bởi vì bắt động sản Hạo Tường đã bỏ ra một trăm năm mươi triệu tệ đấu giá lại được.
” Cấp dưới yếu đuối trả lời.
Đất thành nam đối với kế hoạch chiến lược tương lai của tập đoàn Tạ Thị có vai trò rất quan trọng, lần đâu thầu này thất bại, đã đả kích rất lớn đến trái tim của mỗi một nhân viên ở công ty.
Hai người vừa mới vào công ty, có thể trực quan cảm nhận được sự nghiêm túc và áp lực của công ty.
Tạ Mẫn Hành xuất hiện, nhân viên công ty như nhìn thấy † trụ cột, trong lòng an ôn hơn rất nhiều.
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng, con ngươi sâu thắm, trong chớp mắt toát ra tự tin, vững như núi Thái Sơn của Tạ Mẫn Hành.
“Tôi biết rồi, lui xuống trước đi.
”
“Vâng.
” ˆ Tạ Mẫn Hành đi đến văn phòng, ấn nút gọi nhanh trên điện thoại bản: “Gọi phó tổng giám đốc lên đây.
”
Chỉ chốc lát sau, Vương Huy đã gõ cửa: “Tổng giám đốc.
”