Chương 562
Thiếu nữ trẻ trung, khuôn mặt thanh tú, dáng người xinh đẹp như Lâm Khinh Khinh cũng xuất hiện trong Thịnh Thế Vương Thành.
Cô ấy ở đây cùng với các thấy cô hướng dân ăn mừng thành công của đoàn đội.
Tạ Mẫn Thận thực sự vì xã 1 giao, giới thiệu các công nghệ mới để xây dựng thành phố A.
Tạ Mẫn Thận dẫn đầu, đối diện với Lâm Khinh Khinh.
Cô ấy mỉm cười với bạn đồng hành, đúng như cái tên của mình, nhẹ nhàng chằm chậm.
“Sao cô lại ở đây?” Tạ Mẫn Thận chủ động gọi cô ấy.
Tên cô ấy là Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn Thận biết điều đó.
Nhưng Lâm Khinh Khinh chưa bao giờ hỏi tên anh ây.
“Hả? Anh cũng ở đây.” Khuôn mặt thờ ơ của cô ấy gặp lại Tạ Mẫn Thận, ánh mắt cô ấy biền thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ.
Cô ấy chạy lon ton về phía trước: “Anh đến đây… xã giao?”
“Ừm, còn cô?”
Lâm Khinh Khinh: “Dùng bữa.”
Một lần, cuộc gặp gỡ nhẹ như bèo khiến mặt hồ trong lòng hai người gợn sóng nhỏ, rồi lại bình lặng trở lại.
Tạ Mẫn Thận từng cứu Lâm Khinh Khinh một lân.
Lâm Khinh Khinh đã cứu anh ấy một lần.
Theo lý, họ đều hòa nhau.
Dường như bánh răng số phận của họ đã bắt đầu quay.
Một phụ nữ mang thai như Vân Thư luôn thích đi lang thang khi có thời gian, tất nhiên chỉ là trong ảnh thị Giang Tả.
Trong phòng luyện thanh, chỉ cân có Lâm Khinh Khinh ở đó, Vân Thư sẽ vác cái bụng to chậm rãi đi vào, ngồi ở trên ghế bên cạnh cô ấy: : “Khinh Khinh, nghỉ ngơi một chút lại đây nói chuyện.”
“Tiểu Thư, với dáng vẻ cậu bây giờ tớ đã tưởng tưởng. ra dáng vẻ bảy mươi tám mươi tuổi của cậu như thể nào rồi.”
Vân Thư đã mập hơn trước, tròn trịa hơn trước: “Tớ bỏ chồng tới tìm cậu, cậu đúng là không có lương tâm.”
Thông thường mọi người đều nói cô không có lương tâm, nhưng lần này cuôi củng cũng đến lượt Vân Thư nói người khác, cảm giác này sướng quá.
“Cậu chắc chứ? Nếu tớ nhớ không lầm, đây có lẽ là giờ nghỉ trưa chông cậu ‘đặt trước vì cậu.
Vân Thư: “Đứa bé trong bụng đang ngủ thay cho tớ, cậu tới đây, tớ hỏi thôi, gân đây mẹ chồng tớ có liên lạc với cậu không?”
Nói đến đây, Lâm Khinh Khinh thuyết phục Vân Thư: “Sao không về nói với em chồng cậu, bảo cậu ta thú nhận đi. Vợ xâu xí sớm muộn gì cũng gặp nhà chồng, không được tiếp tục trì hoãn con gái nhà người ta, cũng lãng phí sức lực cả ba mẹ.”
Nghĩ đến cô gái tượi sáng, kia, Vân Thư càng thêm buồn rầu: “Tớ cũng muôn, nhưng cô gái ấy, không thể ở bên Mẫn Thận nữa rôi.