Chương 569
Cả hai đều sợ bà Tạ “giữ chân”.
Một người sợ thật, người kia là bị doa.
Tưởng tượng trong lòng của Lâm Khinh Khinh là bà Tạ đi trên phố thấy một cô gái, chỉ cân độc thân là muôn giới thiệu cho con trai, mà cô ấy còn là ứng cử viên số một cho vị trí con dâu thứ hai trong tim bà Tạ.
Cô ấy nên đi trước thì hơn.
Đến tập đoàn Tạ Thị, Vân Thư ôm bụng lao vào thang máy của tổng giám đốc.
Khi cô chạy, mọi người xung quanh đều toát mô hôi hột, tổng giám đốc của họ nâng niu người vợ nhỏ này biết bao, có thê thây được qua việc môi ngày đón cô vê nhà ăn cơm sau giờ làm.
Nhưng phu nhân tổng giám đốc bọn họ lại như vậy… Ừm, còn phải chú ý thân phận của mình.
Vân Thư đang chỉnh sửa quần áo ở: cửa, cô bắt đầu thở chậm, không để bị phát hiện ra trò mèo, lần trước đã bị măng một trận ở hậu trường rôi.
Văn phòng tổng giám đốc hé ra một khe nhỏ, sau đó một khuôn mặt tinh quái nghịch ngợm thò vào: “Chồng!”
Tạ Mẫn Hành nhìn lướt qua máy tính, cúi đầu không giâu được nụ cười, ký tên vào một tài liệu, sau đó ngắng đầu lên: “Lại liều rồi?”
Vân Thư đánh chết cũng không chịu thừa nhận: “Không, anh nhìn em hôm nay thở không gập.”
Tạ Mẫn Hành vẫy tay với cô gái ngoài cửa, ra hiệu đi tới.
Vân Thư tưởng là vừa ôm vừa hôn, xoa bụng.
Cô đi bộ qua như thường.
Cô tự nhiên chui vào trong lòng Tạ Mẫn Hành, ngồi trên đủi anh, hai tay ôm cổ Tạ Mãn Hành, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Tạ Mẫn Hành cũng dịu dàng nhìn cô gái trong vòng tay anh, anh vòng một tay qua eo cô, tay kia bật máy tính.
Vân Thư tò mò liếc nhìn, chỉ thấy phía trên có một đoạn video.
Cô lao ra khỏi thang máy, vỗ nhẹ vào ngực, rồi từ từ điều hòa nhịp thở.
“Chồng, anh theo dõi eml” Người trong lòng trách móc.
Tạ Mẫn Hành đóng máy tính lại, kêu “cạch”: “Lại chạy à?”
“Em chỉ chạy một đoạn ngắn, từ cửa đến công công ty, còn lại em ở trong xe.’ Tạ Mẫn Hành nhéo chóp mũi cô: “Đằng sau không có ai đuôi theo em, em chạy nhanh như vậy làm gì, ngoan?”
“Em muốn gặp anh.” Vân Thư ngọt ngào nói.
Bà Tạ theo thuyết vô thần, đột nhiên bắt đầu tin vào thấy bói.
Bà ấy gọi cho Lâm Khinh Khinh xin sinh thân bát tự, sau đó bảo thấy bói tổng hợp bát tự.
“Sư phụ, nhân duyên của con trai tôi và cÔ gái này có thê hợp thành một đôi không?” Bà Tạ nhìn thấy bói chăm chú.
Đây là con dâu mà bà ấy nhìn lần đầu đã thấy vừa ý!
Sư phụ bắm ngón tay, nói một câu khó hiểu với bà Tạ.
Bà Tạ: “Sư phụ, tôi không hiểu.”
Thây bói: “Thưa bà, bà phải học cách thuận theo tự nhiên, bây giờ bà quá „ nóng nảy, quá nóng lòng thúc đầy mối nhân duyên này sẽ chỉ gây ra Xúc mắc cho hai đứa trẻ, khiến mối quan hệ gập ghềnh.”