Chương 573
“Thật sự là không nên rời điện thoại, ha ha.” Vân Thư ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khinh Khinh đên nhà Vân Thư, cô ấy nhìn xung quanh gật đầu hài lòng.
“Tiểu Thư, cậu đúng là cưới đúng người.”
“Ví dụ?”
Lậm Khinh Khinh tinh tế chỉ vào một SỐ góc nhỏ trong nhà tràn ngập hơi thở của cuộc sông mà Vân Thư không bao giờ chú ý đến những chỉ tiệt này.
Cô ấy vô cảm với chuyện tầm thường trong cuộc sông hàng ngày, nhưng cô ấy rất tinh tê trong chuyện lớn lao.
Trong cuộc sống, việc trang trí trong biệt thự Vân Đoan vẫn do dì Vân phụ trách.
Còn các chỉ tiết Cuộc sống trong nhà họ Tạ do bà Tạ để ý.
Mà nhà họ lại do Tạ Mẫn Hành.
Nghe nói người làm nhiều việc nhà nhất là người yêu ngôi nhà nhát.
“Tiểu Thư, cậu có chắc cậu không dùng bóng đèn 1000 watt để tìm chộng mình chứ?” Đứa bé gì, đó chăng lẽ là do cô vừa lừa bọn họ sao?
Nếu không, vận may của Vân Thư đúng là tốt quá.
Sau khi Lâm Khinh Khinh nói thế, Vân Thư cũng đắc ý: “Cậu nói thé, hoá ra chồng tớ tốt thê. Lúc trước tớ đã biết anh ây yêu tớ, chiều chuộng tớ, nhưng tớ không ngờ anh ây yêu cái nhà này nhất.”
Lâm Khinh Khinh: Được hời còn ra vẻ!
Vân Thư quấn một chiếc áo khoác dày, dẫn Lâm Khinh Khinh ra ngoài: “Đi nào, tớ dẫn cậu ra ngoài tham quan cho quen Tử Kinh Sơn… nhà họ Tạ.”
Lâm Khinh Khinh coi như được đi tham quan miễn phí, xem cuộc sống của một gia đình giàu có.
Cuỗi cùng, Vân Thư nói: “Nếu chúng ta thực sự trở thành chị em dâu, cậu phải tìm được đường trước, ngày đầu tiên tớ đến đã lạc đường, dâng trà còn bị chọc.”
Nói đến đây, Vân Thư không vui.
Ngày đó là tên khốn kiếp Tạ Mẫn Hành bày kế hãm hại cô.
Vừa rồi trong lòng Vân Thư còn tràn ngập tình cảm với Tạ Mẫn Hành, giờ lập tức xào xáo.
Đợi đấy, tối nay về phải bắt lỗi Tạ Mân Hành.
Cô tràn đầy tự tin, dũng cảm quyết định nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt anh, mi thù khiến cô khóc lúc đó, phải báo.
Lâm Khinh Khinh đưa tay ra, đánh nhẹ Vân Thư: “Khốn kiếp, cậu đang nói gì vậy, chúng ta có thê là chị em dâu sao. Hôm nay tớ đến để xua tan sự nhiệt tình của dì Tạ, bóp chết mầm mồng trong lòng dì Tạ.”
Vân Thư: “Em chông tớ khá đẹp trai, nói thật, Khinh Khinh, là mẫu người cậu thích, nêu cậu yêu em ây từ cái nhìn đầu tiên thì sao?”
“Không thể nào.”
Vân Thư dường như không nghe thấy lời từ chối: “Nếu chúng ta là chị em dâu, tớ quyết định ngày nào cũng tới nhà cậu rồi kéo cậu đi mua săm, lãng phí thời gian của cậu.”
Lâm Khinh Khinh: “Cậu chỉ giỏi cái này.”
Vân Thư: “Hay là cậu cũng nghỉ học một năm? Khi khai giảng, chúng ta đi học tan học cùng nhau, như lúc nhỏ.”
Lâm Khinh Khinh lắc đầu, cộ ấy không thể quay lại thời thơ ấ âu, mẹ cô ấy đã mắt, cô ấy không có tuổi thơ.
Kỷ niệm tuổi thơ là kí ức đẹp đẽ quý giá nhất đọng lại trong lòng cô ấy.
“Tiểu Thư, tớ muốn trở về ngày trước.”
Lâm Khinh Khinh hét lên trong lòng.
Vân Thư vẫn đang mơ mộng: “Khinh Khinh, cậu có thây làm chị em dâu với tớ rất tốt không? Hay là cậu gả cho em chồng tớ đi?”