Chương 579
Ở đó vậy mà lại đóng bụi.
Bốn người giúp việc ở tầng dưới, như Vương San đã nói, nhìn chằm chằm vào người đàn ông như hồ ly tinh.
Đàm Nhạc nhốt mình trong phòng làm việc, bắt đầu tìm kiêm, anh ta, nhớ khi còn nhỏ anh ta đã nhìn thấy ba mình mở một ngăn bí mật trong phòng làm việc, cần thận đặt một chồng tài liệu vào đó.
Đàm Nhạc không biết đó là gì, nhưng đột nhiên nhớ ra, muốn xem thử, có lẽ sẽ có ích cho việc tìm ba, hoặc có thể kéo Chu Yên Xuông.
Bốn người giúp việc bên dưới đều nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi tuần tú của Đàm Nhạc, đều động lòng.
Bọn họ bí mật tranh nhau trong phòng khách, người trẻ hơn quyết định giờ sẽ lên trên lao vào Đàm Nhạc.
Lúc này, phòng làm việc mở ra.
Đàm Nhạc lạnh mặt ra lệnh cho bọn họ: “Không được nói tôi về nhà.”
Bón người giúp việc nháy mắt với Đàm Nhạc: “Không đâu, cậu chủ!”
Giọng nói của bọn họ khiến Đàm Nhạc nỗi da gà.
Anh ta tin Vương San không có lý do bảo bốn người họ nghe theo anh ta.
Chu Yên về nhà, phát hiện bọn họ đều đang mơ mộng chuyện tình yêu.
Cô ta nhớ ra kỹ năng quyến rũ của bọn họ, sắc mặt sâm lại.
Ngày nào cô ta cũng phải về nhà họ Đảm một lần, không về, mọi người sẽ đồn đoán chuyện hôn nhân.
Tuy nhiên, bốn người này, không ai là người tốt.
Nhưng trước khi Vương San rời đi đã ký hợp đồng năm năm với bọn họ.
Năm năm này bọn họ được pháp luật bảo vệ.
Chu Yên không thể gạt bỏ bọn họ.
Mỗi ngày cô ta dứt khoát vào thẳng phòng ngủ sau khi đi làm về.
Cô ta không muốn lãng phí năng lượng của mình cho những người không quan trọng.
Tuy nhiên, bốn người giúp việc cũng coi thường cô ta.
Tiểu tam phát lên, họ cũng làm được.
Khi Đàm Nhạc trở về nhà, Vương San hỏi: “Cậu đã thây thứ cần tìm chưa?”
Đàm Nhạc lắc đầu: “Tôi chỉ biết vị trí gần đúng, lại không thể mở ngăn bí mật đó.”
Vương San: “Ba cậu là người thận trọng, không nói chuyện bí mật cho tôi không sao, đên cậu cũng giấu.
Cậu định ngày mai làm như thế nào?”
Hôm sau, Đàm Nhạc tổ chức cuộc họp cô đông.
Chu Yên là người được thông báo.
Cô ta đang ở trong văn phòng của Đàm Trung, ngôi trên ghê văn phòng của ông ta tận hưởng đu đưa.
“Sao mình quên mắt Đàm Trung còn có một người thừa kế nhỉ.”
Đàm Nhạc là rào cản của cô ta.
Còn năm phút nữa, cuộc họp cổ đông sẽ được tô chức.
Lúc này, Nam Liêu sót ruột gọi điện thoại.
“Chu Yên, chuyện cô làm không thành công, cô định giấu tôi chuyện Tạ Mẫn Hành và Vân Thư làm hoà đên bao giờ?