Chương 637
“Hả?” Tạ Mẫn Tây lập tức ngắng đầu nhìn góc nghiêng của Giang Quý.
Điều này gần với suy đoán của cô ấy thêm một chút.
Nhựng không đúng, Tứ Quý biết tên cô ây là Tạ Mãn Tây, nêu là anh Giang Quý, vậy tại sao anh ây lại giả vờ không biết mình?
Có lẽ Tạ Mẫn Tây đã quên, lần đầu bọn họ gặp nhau, Giang Quý đã gọi cô ấy là: Mẫn Tây.
Tạ Mẫn Tây ngồi lên xe: “Anh Giang Quý, anh có dùng QQ không?”
Giang Quý gật đầu: “Đã từng dùng, lúc đó wechat vẫn chưa thịnh hành như bây giờ.”
Tạ Mẫn Tây không biết nên vui hay buồn.
Đây rốt cuộc là phải hay không?
Phòng bếp nhỏ.
Bốn người lớn và một đứa trẻ gặp nhau.
“Tiểu Tài Thần, mau đến để cô ôm một chút.” Tạ Mẫn Tây xoa xoa tay muôn ôm cậu bé.
Tạ Mẫn Hành: “Em cũng là một đứa trẻ, sao ôm thằng bé được.”
Giang Quý võ tay: “Lại đây, chú ôm một cái.”
Đôi mắt đen nhánh của cậu bé nhìn hết người này đến người khác, cuối cùng ngã vào vai ba mình.
Tạ Mẫn Hành vô cùng hài lòng: “Tối nay ăn gì, tôi mời.”
“Vốn chính là anh mời.”
Trong bữa ăn, Tạ Mẫn Tây rót rượu liên tục cho Tạ Mẫn Hành và Giang mở to hai mắt tò mò nhìn cô nó, cô lại định làm gì thế?
Chị dâu mưu mô hiện hình: “Dùng điện thoại của chị gọi đi, không cần mật khẩu.”
Hôm nay để chị dâu ra ngoài đúng là sai lầm.
Giang Quý đoán được tâm tư của cô gái nào đó, anh ấy câm ly rượu lên uống cạn rồi vui vẻ mỉm cười.
Tạ Mẫn Tây không đạt được mục đích, nhưng không thê quá lộ liễu, chỉ đành lần sau nhìn trộm.
Tạ Mẫn Hành thấy trò mèo của cô ấy, anh liếc nhìn Giang Quý một cách cảnh cáo.
Ngày hôm sau Vân Thư phải đi học trở lại, Tạ Mẫn Tây hỏi: “Chị dâu, chị có kích động không?”
“Kích động cái gì, con trai vừa mới sinh không lâu, người làm mẹ còn phải đi học. Em thầy ai như vậy chưa?” Vân Thư càng lo lắng cho con trai mình.
Dù sao Tạ Mẫn Tây cũng không cảm nhận được tâm trạng này, nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của cháu trai, rất muốn ôm hôn cháu.
Buổi tối, Tạ Mẫn Tây sống trong ký túc xá Thương Kiêu, cô ây cũng có thể chọn về nhà, nhưng khi nghĩ đến sáng hôm sau, cô ấy quyết định quay lại trường học.
Giang Quý không thể lái xe sau khi uống rượu, vì vậy anh ấy đã bắt một chiêc taxi quay lại trường học.
“Anh Giang Quý, anh không về nhà sao?”
Giang Quý: “Thương Kiều cũng có ký túc xá của anh.”
Chỉ là ký túc xá này không phải là ký túc xá kiểu đó.
Ký túc xá của anh ấy hơi lớn mà thôi.
Khi Tạ Mân Tây nhìn thây tòa biệt thự màu trăng, khóe miệng cô ây giật giật: “Anh Giang Quý, ký túc xá của anh đúng là không nhỏ.”