Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đồng thời cúi đầu ăn cơm, không ai nhìn ai nữa.
Ông nội Tạ tò mò: “Hai đứa trao đổi ánh mắt gì vậy? Có gì không thể nói ra sao?”
Vân Thư: “Ông nội, không phải quy củ ông định ra, ăn không nói ngủ không nói, vậy mà ông lại phạm rôi.
”
Vân Thư phản đòn ông nội Tạ, gương mặt già của ông nội Tạ không.
nhịn được, muốn mở miệng dạy dô cô, không biết đề lại chút mặt mũi cho ông ây.
Tạ Mẫn Tây vội vàng giải vây nói: “Ống nội, hai bọn con đang thương lượng năm mới đi đâu chơi.
”
Vân Thư gả vào nhà họ Tạ không lâu, nên vốn không rõ tính khí của ông nội Tạ, chuyện đụng phải ông nội Tạ chỉ là xảy ra ngẫu nhiên, Tạ Mẫn Tây bên cạnh sẽ vội vàng giải vây.
Ông nội Tạ mắt hứng: “Ăn com thì cứ ăn cơm, trên bàn cơm có gì mà thương lượng chứ? Có phải đều không coi ông ra gì, đều ‘bất đầu không tuân thủ quy củ không.
”
Vân Thư am hiểu quan.
sát sắc mặt, cô nghe ra ý tốt của Tạ Mẫn Tây, cũng hiệu được tại sao ông nội Tạ lại tức giận, vì bù đắp sai lầm, cô lập tức gặp một miêng thịt bò từ trong đĩa Tạ Mẫn Hành đặt trên đĩa ông nội Tạ: “Ông nội, ông mau ăn đi, thịt này rất ngon.
”
Lực chuyên dịch của ông nội Tạ lập tức chuyên biến: “Tại sao con lại gặp từ đĩa của Mẫn Hành cho ông?”
Vân Thư giải thích: “Ông nội xem, con đều gắp hết thịt bò yêu thích của chồng con cho ông, điêu này nói rõ cái gì?”
Không cho bọn họ thời gian trả lời, Vân Thư nói tiếp: “Nói rõ, ông nội lớn nhất, bọn con đều tôn trọng ông nội nhất, thích nhất là ông nội, cũng nghe lời ông nội nhất, bọn cọn còn nhỏ, ông nội cứ xem hai miệng thịt bò này là đền tội đi, ông nội đại nhân đại lượng.
”
Vân Thư chuyên chọn lời ông nội Tạ muôn nghe đề nói, hiện tại trong lòng ông nội Tạ chỉ mong chờ hai chuyện, một là cháu lớn Tạ Mẫn Hành và cháu dâu Vân Thư có tình cảm sâu đậm, Vân Thư đã nói chồng yêu quý nhất, đây.
chẳng phải là thứ khiến ông nội Tạ mêm lòng nhất sao.
Hai là đội mũ cao, người già chính là như vậy, mọi người phải luôn kính trọng ông ây, chiều theo ông ấy, Vân Thư đội mũ cao cho ông ây chính là tuân theo ông ây.
Ông nội Tạ thu lại mặt mũi nghiêm túc, trong lòng nở hoa nói: “Biết là được, mau ăn cơm đi.
”
Tạ Mân Hành ngôi bên cạnh Vân Thư, nghiêng đâu ghé bên tai Vân Thư: “Chồng cô thích ăn thịt bò, sao tôi lại không] biết vậy?” Giọng điệu tà mị đện cực điểm, khiến tai Vân Thư đỏ hồng: “Chồng, tôi thích ăn tôi thích ăn được chưa.
”
Khóe miệng Tạ Mẫn Hành cưng chiều khó giâu được.
Quy củ của ông nội Tạ chính là sau bữa ăn, cùng nhau đi dạo nửa tiếng đồng hỏ, Vân Thư Tạ Mẫn Tây nói: “Có thể không đi không ông nội?”
Ông nội Tạ kiên quyết lắc đầu: “Không được, con cháu nhà họ Tạ đêu phải đi.
”
“Lạnh!” Tạ Mẫn Tây rụt cổ comình trên sô pha với Vân Thư.
Hơn nữa trước đây chưa nói đến chuyện đi dạo mà.
Tạ phu nhân là chủ mẫu nên có thể không đĩ, không ai nói gì cả, nhưng một cháu dâu một cháu gái như Vẫn Thư và Tạ Mẫn Tây lại rất dễ chỉ huy.
Ông nội Tạ chơi hạt đào bảo bối của mình trong tay: “Ông một thân già nua còn ra ngoài đi dạo, lẽ nào hai đứa con còn sợ lạnh hơn ông sao?”
Lúc nói ra những lời này, Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận theo bản năng che miệng cười trộm.