Chương 661
Thứ sáu, Vân Thư nghỉ học về nhà, ôm con trai chuân bị vê nhà mẹ đẻ.
“Mẹ, con gọi điện thoại cho Mẫn Hành rôi, bọn con sẽ tới Vân Đoan ở hai ngày, ba mẹ con cũng rât nhớ Tiêu Tài Thân.”
Bà Tạ bắt đắc dĩ, nhưng cũng buông cháu trai nhỏ ra, thẳng bé phải sang chơi với ông bà ngoại.
Vân Thư ôm thằng bé, mang theo quân áo cùng tã lót, được tài xê hộ tống đến công ty Tạ Mẫn Hành.
Vân Thư xuất hiện, còn đứa trẻ mập mạp trong vòng tay của cô ngay lập tức gây náo động công ty.
“Oa, thằng bé thật đáng yêu.”
“Ừm, trông rất mũm mĩm.”
Thằng bé được Vân Thư che kín, chỉ lộ đôi mắt mã não tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, không sợ hãi chút nào.
“Vợ tổng giám đốc đến rồi.”
Những người trong văn phòng tổng giám. đốc hét lên, họ lần lượt đứng dậy: “Chào vợ tổng giám đốc.”
Vân Thư gật đầu: “Tạ Mẫn Hành đâu?”
“Tổng giám đốc đang họp trong phòng họp, phu nhân, sao không vào văn phòng đợi?”
Bởi vì văn phòng của tổng giám đốc có một phòng chờ, thăng bé có thể năm xuôỗng.
Vân Thư bề con trai vào văn phòng.
Vừa vào văn phòng, Vận Thư lập tức cởi chăn trên người thằng bé ra: “Còn nhỏ như vậy sao chuyện gì cũng tò mò vậy?”
Khi thằng bé nhìn thấy. bức ảnh của Vân Thư, thằng bé cười toe toét.
Vân Thư nhìn theo ánh mắt của cậu bé, phát hiện đó là ảnh của mình, Vân Thư cũng cười: “Không tồi, còn nhận ra đó là mẹ.”
Tạ Mân Hành vừa mới họp Xong, sắc mặt nghiêm nghị đi vào phòng tông giám đốc, thư ký lập tức tiện lên: “Tông giám đốc. vợ anh đến rồi.”
“Khi nào?” Tạ Mẫn Hành tăng nhanh tốc độ.
“Hai mươi phút trước.”
Tạ Mẫn Hành sải bước vào phòng chờ, anh mở cửa ra, nghe thấy tiêng cười vui vẻ của thằng bé.
Tạ Mẫn Hành mỉm cười: “Ngày nào cũng vui vẻ như này à.”
“Ơ, chồng, anh về rồi.” Vân Thư thả đứa bé xuông, nhào vào lòng Tạ Mẫn Hành.
Thằng bé thấy không có mẹ trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ lại chề ra.
“Được rồi, em xem nó lại bắt đầu doạ mình rồi kìa.” Giọng Tạ Mẫn Hành vang lên.
Thằng bé ngay lập tức quay đầu lại tìm kiêm.
Tạ Mẫn Hành để tài liệu trong tay lên bàn, đi tới, bế con trai lên: “Cười với ba.”
Thằng bé đang chảy nước dãi, ngoan ngoãn mỉm cười.
Hai tay Vân Thư võ đầu thằng bé: “Khi nào thằng bé mới mọc răng nhỉ, ngày nào cũng cười móm, nước dãi làm ướt hệt cả quân áo.”
“Đưa thằng bé vào phòng khách nghỉ ngơi một lát, một tiêng nữa anh sẽ tan làm, chúng ta cùng nhau tới đó.”