Chương 692
Hai người đàn ông là Tạ Mẫn Thận và Lâm Dực đi theo sau Lâm Khinh Khinh.
Người bán rau đóng gói, đưa thẳng cho Tạ Mẫn Thận phía sau.
“Hai vợ chồng trẻ ra ngoài mua đồ ăn àc Lâm Khinh Khinh hơi đỏ mặt, nhưng không giải thích nhiều với cô bán rau, cô ấy thanh toán tiền rồi đi tiếp.
“Anh cầm rau đúng chứ?” Lâm Khinh Khinh đi lên phía trước mới nhận ra thức ăn của cô ây đã ở trong tay Tạ Mẫn Thận.
Tạ Mẫn Thận để rau ra sau lưng: “Cô phụ trách mua rau, buổi tôi không phải sẽ nấu canh cho tôi à?”
“Không phải anh muốn uống à.”
Tạ Mẫn Thận giơ tay kia lên gõ mạnh vào trán Lâm Khinh Khinh: “Cô mua cô nâu là được, CÔ quan tâm tôi uông hay không làm gì”
Lâm Khinh Khinh xoa trán, tức giận nhìn Tạ Mẫn Thận với đôi mắt đẹp: “Đau quá.”
Tạ Mẫn Thận xấu hồ đưa tay xoa trán của Lâm Khinh Khinh: “Tôi có dùng sức đâu, sao cô như bình sứ động tí là vỡ thể. Lính dưới tay tôi toàn bị tôi đánh bằng gậy.”
Lâm Khinh Khinh: “Tôi có thể so sánh với lính của anh sao?”
Tạ Mẫn Thận cũng nghĩ như vậy, mấy người kia đều là đàn ông, đây là phụ nữ: “Được được, lần sau tôi sẽ nhẹ tay một chút.”
Lâm Khinh Khinh tức giận phót lờ Tạ Mẫn Thận, tự vào chợ mua rau một mình, sợ nói thêm với Tạ Mẫn Thận một câu, cô ấy sẽ tức chết, lần sau nhẹ tay hơn là sao.
Buổi tối, người nói đàn ông đàn ang ai lại uống canh, kết quả mình anh ấy ăn hết thức ăn do Lâm Khinh Khinh nấu.
Lâm Dực: “Anh rể, em muón uống.”
Tạ Mẫn Thận đáng thương múc đầy nửa bát cho thằng bé, rồi một mình uống hết.
Cuối cùng, Lâm Khinh Khinh hỏi: “Anh no chưa? Hay là tôi cho anh chút thuốc tiêu hóa?”
Tạ Mẫn Thận: “Không cần, không cân, tôi đi đây, mai lại tới, nhớ nâu cơm cho tôi.”
Anh ấy như nhắm chuẩn vào kỹ năng nâu ăn của Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh liếc nhìn ông nội Lậm, chỉ thầy ông nội Lâm vui vẻ gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh.”
Ngày hôm sau, chiếc Cayenne quen thuộc lại ở dưới lầu Giang Tả.
Lâm Khinh Khinh cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác, sau khi lên xe, cô ấy nói: “Tạ Mẫn Thận, anh có thể không đền đón tôi nữa không. Ỷ Tạ Mẫn Thận: “Ai nói tôi tới đón cô, tôi chỉ tiện đường thôi.”
Lậm Khinh Khinh không muốn vạch trần anh ấy, tiện đường thì tiện đường, không biệt người không sống chung khu vực như anh ây đi qua như thế nào.
“Tối nay ăn gì?”
Lâm Khinh Khinh: “Mỳ ống? Thích không?”
Tạ Mẫn Thận khởi động xe: “Tôi thấy khá ngon.’ Buổi tối Lâm Khinh Khinh nấu thêm mấy món, Tạ Mẫn Thận đều ăn.
Trong khi ông nội Lâm ra ngoài trò chuyện với hàng xóm, Lâm Khinh Khinh hỏi: “Có phải lúc anh dưỡng thương ở nhà tôi thời gian trước ăn không no không?”
Vừa dứt lời, Tạ Mẫn Thận không chút nề tình búng vào trán cô ây: ‘Lúc đó tôi bị bệnh, chán ăn.”
Lâm Khinh Khinh xoa trán, lại tức giận nhìn Tạ Mẫn Thận: “Ảnh đã nói lần sau sẽ nhẹ hơn mà.”
“Tôi đã gõ nhẹ rồi.”
“Nói dối, đau chết đi được.”
Tạ Mẫn Thận kéo tay Lâm Khinh Khinh ra: “Không, đệ tôi xem nào.”