Chương 701
Khi Tạ Mẫn Thận bước vào, anh ấy hỏi thẳng: “Chị dâu đâu?”
Tạ Mẫn Hành hạ giọng: “Em tìm vợ anh có chuyện gì?”
“Anh thân yêu của em, anh đừng ghen, em cân chị dâu cứu em.” Tạ Mẫn Thận thực sự lo lắng.
Nếu Lâm Khinh Khinh không kết hôn, thì sao anh ây có vợ? Không có vợ thì không có con, không có con không có vợ thì không có gia đình, vậy anh ây chỉ có một mình.
“Làm gì vậy?” Vân Thư xuất hiện.
Tạ Mẫn Thận: “Chị dâu, chị đi khai sáng cho Lâm Khinh Khinh đi, cô ấy không định kết hôn.”
“Yo, em định cưới Khinh Khinh nhà chị à.” Vân Thư hỏi.
Trước đây Tạ Mẫn Thận còn xấu hỗ muốn che giâu, hiện tại lại thẳng thắn nói: “Chỉ cân cô ấy chịu gả, em sẽ cưới ngay.”
“Khinh Khinh còn nói với chị, cô ấy không kết hôn, còn nói chị sinh con cho cô ây chơi. Cho nên vì để con trai chị ‘không bị cô ấy chơi, chị sẽ miễn cưỡng giúp em. Cuối cùng chuyện có thành không hay không vấn là tùy thuộc vào em.
Có Vân Thư giúp đỡ, Tạ Mẫn Thận cảm thấy mình đã thành công được một nủa.
Không biết tại sao, nhưng chị dâu có một ma lực kỳ diệu.
Lâm Khinh Khinh luôn sợ Tạ Mẫn Thận, điều này khiến anh ấy rất khó hiểu.
Vì vậy, một ngày nọ, anh ấy kéo Hàn Khải Tử, hỏi: “Cậu có sợ tồi không?”
Hàn Khải Tử: “Thị trưởng Tạ, anh không sao chứ?”
Tạ Mẫn Thận chau mày, hỏi lại: “Tôi có nghiêm túc không?”
Hàn Khải Tử nghĩ thầm: Anh không nghiêm túc, anh không nghiêm túc.
Chỉ là nơi bạn ở “thỉnh thoảng” áp suất không khí hơi thấp, anh ây không nói thì không ai dám nói.
“Tại sao Lâm Khinh Khinh lại sợ tôi?”
Tạ Mẫn Thận tự nói một mình.
Hàn Khải Tử tự nghĩ: Yo yo yo, thị trưởng Tạ theo đuôi bạn gái rồi.
Là một người độc thân từ bé tự dựng lại có hứng thú: “Thị trưởng Tạ, nếu muốn theo đuổi cô Lâm, thì không thể dùng vũ lực như thế được.”
“Cậu có ý kiến nào hay không?” Tạ Mẫn Thận ngồi trong văn phòng chụm đầu với Hàn Khải Tử, bắt đầu trò chuyện cả buổi chiều.
Hai người độc thân, một người bày cho người kia, một người dám nói, một người dám nghe.
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Thử đi, thị trưởng Tạ, anh cũng đừng nghĩ gì khác nữa.”
Sau khi Tạ Mẫn Thận tan làm thì gọi cho Lâm Khinh Khinh, cố gắng hết sức đề kiềm chế giọng điệu cứng rắn của bản thân: “Lâm Khinh Khinh, cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô.”
Lâm Khinh Khinh: “Không, tôi sẽ tự bắt taxi trở về.”
“Cô đợi tôi ở cổng công ty, giờ tôi sẽ ra ngoài ngay.”
Lâm Khinh Khinh: Sao anh ấy biết mình ở trong công ty?
Giờ cao điểm buổi chiều, cả hai cũng bị kẹt cứng trên đường.
Lâm Khinh Khinh mạnh dạn hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”