Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 713



Chương 713

Một: Cùng tuổi. Cậu ta và Vân Thư có thê có nhiều chủ đề chung.

Hai: Tình yêu vườn trường. Cả hai đều là sinh viên của Đại học A, tình yêu vườn trường mà Vân Thư nói đêm đó vẫn còn thấp thoáng bên tai Tạ Mẫn Hành.

Ba: Lãng mạn. Tạ Mẫn Hành chỉ biết chiều, anh không biết lãng mạn, những cô gái nhỏ ngày nay lại thích sự lãng mạn.

Vì vậy, Tạ Mẫn Hành đã lấy điện thoại của Vân Thư nhân lúc cô đi tắm, xem WeChat của Vân Thư, tên của ghi chú là: Bạn học Nguy.

Còn là lời tỏ tình.

Tin nhắn dài như vậy mà Tạ Mẫn Hành cũng đọc xong hết.

Vân Thư kêu lên từ trong phòng tắm: “Chồng ơi, đưa khăn tắm cho em.”

Tạ Mẫn Hành mặc kệ.

Anh đã xóa tin nhắn đó.

“Chồng à?” Người Vân Thư ướt sũng, mặc đô ngủ, xuật hiện trong phòng ngủ: “Vừa rồi sao anh không trả lời em?”

Tạ Mẫn Hành đặt điện thoại của Vân Thư xuống, đi vào phòng tắm trong cơn tức giận.

“Sao vậy?” Vân Thư không biết tại sao, quyêt định đợi anh lấn xong mới hỏi.

Điện thoại lại có thêm tin nhắn.

Bạn học Ngụy: “Vân Thư, cảm on.”

Vân Thư nghĩ: đến chuyện xảy ra hai ngày trước, cô trả lời: “Đừng khách sáo. Chồng tôi chỉ có tiền, yên tâm.”

Ta Mẫn Hành ghen tuông rồi tự hờn dỗi.

Vân Thư đi tới hỏi: “Chồng, anh sao vậy?”

Sau đó, cô bị Tạ Mẫn Hành tra tấn trên giường.

Vân Thư không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngày hôm sau, khi đến trường, một nam sinh tóc ngắn dáng người gây đi tới, giọng nói hơi nhỏ nhẹ: “Vân Thư, đưa cho cậu.’ Đó là hoa vĩnh cửu.

Sau khi do dự, Vân Thư vẫn nhận nó.

“Cảm ơn bạn học Ngụy.”

Kết quả là Tạ Mẫn Hành lại nhìn tháy.

Anh tức giận hỏi: “Ai tặng em vậy?”

“Bạn học.” Vân Thư nói xong lập tức vọt tới nhà ăn: “Ông xã, tối nay ăn món gì? Bao nhiêu bánh mì?”

“Tối nay ăn chay, không có bánh mì.”

Vận Thư không ổ ôn nữa, cô ôm mặt, bắt đầu khóc rồng: “Chồng ơi, nhà chúng ta phá sản rôi à? Không. cho ăn thịt, cũng không cho người ta ăn bánh mì”

Tạ Mẫn Hành nhìn hoa vĩnh cửu là thấy khó chịu.

Không được, ngày mai anh phải bé con đên trường.

Vân Thư ăn các món chay do Tạ Mẫn Hành làm với cảm giác “chán ăn”, vừa ăn vừa phàn nàn: “Không có thịt, cũng không có bánh mì.”

Ban đêm, Vân Thư lại bị “xoa bóp”.

Sáng sớm, Vân Thư nỗi giận: “Tạ Mẫn Hành, có phải anh định khiến em sinh đứa nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.