Chương 714
Tạ Mẫn Hành lập tức hét vào mặt cô ngay sáng sớm: “Sinh thêm đứa nữa, một đứa sao đủ?”
Lúc học, Vân Thư nằm bò trên bàn ngủ.
Hôm nay Lâm Khinh Khinh xin nghỉ phép, tự dưng có sự kiện, cô ấy phải đi.
Nên bạn học Nguy ngồi phía sau cô.
Tạ Mẫn Hành ôm thằng bé đứng ở cửa, nheo mắt.
Bạn học Nguy lên lớp khá nghiêm túc.
Tới giò tan học.
Vân Thư đứng dậy khỏi bàn, vươn vai, chửi rủa: VTg Mẫn Hành. khốn nạn, tối nay ngủ trong phòng làm việc đi.”
“Vân Thư, tôi thấy cậu đi học rất mệt, đây là vở ghỉ chép tôi viết cho cậu, cậu cằm đọc đi.” Bạn học Nguy ở phía sau quan tâm nói.
Tạ Mẫn Hành tức giận, khó trách gần đây không cần anh giảng bài, hoá ra là có người đặc biệt ghi chép.
*“A, a, a, al” Thằng bé đang ở cửa run run tay, còn không ngừng đòi chú ý.
Mắt thằng bé đen láy nhìn mẹ, tại sao mẹ không nhìn nó?
“AI” Thằng bé hét lớn.
Vân Thư nhận quyền tập, nhìn lên.
“Oa, chồng, Tiểu Tài Thần.” Vân Thư bay đên.
Cô khẽ hôn lên mặt Tạ Mẫn Hành, sau đó ôm lây thằng bé trong lòng Tạ Mẫn Hành, hôn thật mạnh.
“A ya, ya Ô…” Thằng bé bị hôn mà mặt trông rất miễn cưỡng.
“Ông xã, sao anh lại ở đây?” Lời nói mêm mại của Vân Thư trực tiếp chọc vào trái tim Tạ Mẫn Hành.
Anh vốn một bụng tức, nhưng Vân Thư lại kiêng chân hôn anh, lửa giận lập tức biến mắt.
Tiểu Thư vẫn rất yêu anh, còn chạy ra khỏi lớp để hôn anh.
“Đến đón em tan học, còn máy tiết nữa?”
“Rất nhiều, chồng ạ.” Vân Thư nũng nịu nhíu mày.
Hai vợ chồng chưa kịp ở bên nhau thì chuông vào lớp đã vang lên.
Giáo sư chậm rãi đi tới cửa, nhìn thấy Vân Thư, Tạ Mẫn Hành và con trai của họ.
“Yo, đúng là một cậu bé mập mạp.”
Vân Thư chột dạ, cô biết cô cho thăng bé ăn hơi béo.
Nhưng dễ thương.
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Chào giáo sư.”
Anh luôn dành sự kính trọng lớn cho các học giả, bất kế họ là ai.
Giáo sư dạy kinh tế, chú ý đến tài chính, kinh tê, vì vậy khi pha thấy Tạ Mẫn Hành, giáo sư giỗng như một người hâm mộ, không hê bận tâm Tạ Mẫn Hành nhỏ hơn ồng ấy hơn hai mươi tuôi. Giáo sư nói: “Giám đốc Tạ, kinh tế từ lâu, hôm nào cậu rảnh rỗi tới đón Vân Thư, tôi có chút vấn đề liên quan muốn hỏi cậu.”
Vân Thư ngạc nhiên, sao giáo sư này không hề nễ mặt người làm hiệu trưởng như cô.
Ông ấy lại ngưỡng mộ chồng mình là sao?
Tạ Mẫn Hành: “Giáo sư, không dám nhận, nhiều nhất chỉ thảo luận thôi.
Nếu chiều nay thầy không có tiết, chiều nay khi tôi đên đón Tiểu Thư về nhà chúng ta có thể giao lưu.”