Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 72: Chương 72




Lâm Tiến Quân bị mấy vệ sĩ mà Trần Nhật Linh dẫn theo kéo ra phía sau, anh ta cúi đầu, không nói gì nữa.

Trần Nhật Linh mở cửa ra, bên trong tối om, không nhìn thấy gì.

Cô ta mò mẫm trên tường một lúc thì bật được đèn lên, đập vào mắt cô ta là một căn phòng hỗn loạn.

Vỏ chai rượu bị vứt lăn lóc khắp phòng và cả trên giường, các vỏ chai đủ màu sắc nằm lẫn lộn với nhau làm cho căn phòng đã loạn lại càng trông có vẻ bẩn thỉu hơn, đến chỗ đặt chân xuống cũng không có.

Trần Nhật Linh ghê tởm bịt chặt mũi lại, vừa nghĩ đến việc vê đến nhà thì phải vứt đôi giày này đi ngay vừa tiến lại gần Giang Anh Tuấn.

Trần Nhật Linh vất vả bước đến trước mặt anh rồi đột nhiên im lặng, người trước mặt cô ta đã bẩn thỉu đến mức cô ta không còn nhận ra nữa, nếu không phải Lâm Tiến Quân luôn đứng canh ngoài cửa thì cô ta còn tưởng anh đã bị hoán đổi rồi.


Trần Nhật Linh do dự một lúc thì quyết định để anh tắm gội sạch sẽ rồi mới đưa anh về nhà, nếu không thì danh tiếng của cậu chủ nhà họ Giang chắc sẽ không còn nữa.

Quản gia Sơn thấy Trân Nhật Linh ngồi trước mặt Giang Anh Tuấn và do dự thì cũng không hối thúc cô ta, chỉ xem như việc cô gái trẻ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nhấch nhác của người yêu mình nên bị sốc mà thôi.

Ông ta cũng không thấy phiền khi phải đứng đợi, dù sao thì ông chủ cũng không nói hôm nay phải đưa anh về lúc mấy giờ.

Trần Nhật Linh cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở lại chỗ đó nữa, cô ta bước qua, mở cửa sổ ra cho thông thoáng rồi mới quay lại ngồi xuống trước mặt Giang Anh Tuấn.

Cô ta vốn xinh đẹp, tuy vẻ mặt vẫn còn chút khó chịu, nhưng khi nhích mày mỉm cười thì vẫn có cảm giác hung dữ.


Giang Anh Tuấn vốn không có kiên nhẫn để tâm đến cô ta, anh lim dim mắt nhưng ánh sáng trắng chói mắt trên đỉnh đầu và tiếng còi xe hơi từ bên ngoài không ngừng truyền vào cứ như một con dao, đâm sâu vào người anh.

Rõ ràng thế giới bên ngoài tươi đẹp như vậy nhưng Nhã Quỳnh của anh thì đã mãi mãi không còn nhìn thấy được nữa, thậm chí anh còn có một đứa con, đứa con mà anh mong chờ nhất nhưng đến cơ hội nhìn thấy thế giới này nó cũng không có.

“Anh Anh Tuấn, ông nội rất nhớ anh, tối qua ông nội mới tỉnh lại sau cơn mê, bác sĩ nói ông cụ không thể bị kích động, tốt xấu gì ông nội cũng đã nuôi anh lớn đến chừng này, anh nhẫn tâm nhìn ông cụ nằm trong bệnh viện mà còn phải lo lắng cho anh sao?”
Cô ta háo hức nhìn Giang Anh Tuấn, chỉ cần vượt qua được khúc mắc đó thì sau này Giang Anh Tuấn sẽ chỉ có thể thuộc về một mình cô ta.

“Trân Nhật Linh, đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ những gì”
Giang Anh Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ căm hận và lạnh đến thấu xương, giọng anh khàn đặc có chút chát tai nhưng anh hoàn toàn không để ý: “Chuyện của Nhã Quỳnh rốt cuộc có liên quan gì đến cô không trong lòng cô tự biết rõ, tốt nhất là cô nên cầu nguyện để tôi không tìm được manh mối nào, nếu không thì… Tôi sẽ để cô chết đau đớn gấp ngàn vạn lần Thi!”
“Anh Anh Tuấn, rõ ràng em mới là vợ sắp cưới của anh, em chỉ đưa cho Nhan Nhã Quỳnh bảy tỷ, bảo cô ta rời xa anh mà thôi, em làm như vậy là sai sao?”
Trần Nhật Linh kích động nắm lấy tay áo Giang Anh Tuấn và hét lên, nước mắt cô ta chảy dài trên mặt, cô ta nói: “Em yêu anh mà, Giang Anh Tuấn, rõ ràng em mới là người nên đứng cùng anh, Nhan Nhã Quỳnh dựa vào cái gì? Cô ta chẳng qua chỉ là một nhân viên tiếp rượu, em có điểm nào không bằng cô ta.

Giang Anh Tuấn, anh ngẩng đầu lên nhìn em, em có điểm nào không bằng cô ta?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.