Chương 730
Ông nội Tạ nheo mắt: “Quản gia, ông nói xem thăng nhóc này lại làm trò gì vậy? Đã là thị trưởng Tạ rồi, lại chẳng chút chín chắn.”
Bà Tạ và ông Tạ ngồi ở phòng khách xem điện thoại, vẫn đang chuẩn bị cho việc mở cửa tiệm mới.
“Mẹ, con chuẩn bị chuyển đến Đông Sơn đây.”
Bà Tạ: ‘Một thân một mình, thích chuyên cứ chuyền, tránh cho mẹ nhìn thây lại phiên lòng.”
Bây giờ Tạ Mẫn Thận rất tự hào, anh ây đã là người lĩnh chứng.
Vì vậy, anh ây lây ra hai quyên số đỏ từ trong túi, mạnh mẽ ném lên bàn, mặt bàn và giây đăng ký kết hôn chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Xem, giấy đăng ký kết hôn.”
Bà Tạ và ông Tạ nhìn nhau, sau đó câm lây tờ giây đăng ký kết hôn lên: “Chồng, chuyện này là thật à?”
Ông Tạ: “Trông cũng khá giống.”
Ông nội Tạ ngừng phơi nắng: “Cháu trai, cháu nói cháu đăng ký kết hôn với cháu gái lão Lâm sao?”
“Hự.” Tạ Mẫn Thận trông hơi đắc ý là sao?
“Ây ya ya, quản gia, mau đi đón người.” Ông nội Tạ ra lệnh.
“Con trai, tới ngân hàng, chuẩn bị tiên.”
“Con trai, bắt đầu tìm địa điểm tổ chức hôn lễ đi.”
“Tiểu Thư và Mẫn Hành đâu?”
Tạ Mân Thận giật lây giây đăng ký kết hôn từ ba mẹ mình, nói: “Hôn lễ không cân mọi người lo, địa điểm Khinh Khinh chọn, váy cưới con sẽ đặt riêng, sính lễ con đã đưa rồi, con lên trên tâng thu dọn quân áo, chuyên nhà.”
Trong sân nhà Lâm Khinh Khinh, ông nội Lâm nhìn tâm séc trên bàn, không nói gì rât lâu.
Lâm Khinh Khinh cũng không dám nói gì.
Hôm nay, những gì cô ấy trải qua đã vượt quá sức chịu đựng tâm lý của cô ây.
“Con gả cho Mẫn Thận, ông rất yên tâm.” Cuôi cùng ông nội Lâm nói ra lời này.
Tài xê của nhà họ Tạ đã đợisẵnở ngoài cửa, vừa nhìn thầy Lâm Khinh Khinh đã lễ phép cúi đầu: “Nhị thiếu phu nhân, mời.”
Ban đêm, Tạ Mẫn Thận uống hơi nhiêu rượu.
Anh ấy nằng nặc kéo Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh né tránh, anh ấy dùng sức kéo qua, năm tay Lâm Khinh Khinh trong lòng bàn tay, sau đó nở nụ cười hạnh phúc.
Sau bữa tối, ông nội Tạ và ông nội Lâm ra sân sau uôỗng trà, trò chuyện.
Bà Tạ: “Khinh Khinh, con muốn trang sức gì, mẹ sẽ cho con.”
Hôm nay Lâm Khinh Khinh thấy đủ rôi, cô ây xua tay: “Dì, cháu không cân.”
Tạ Mẫn Thận dừng một chút: “Sao lại gọi là dì, gọi mẹ.”
Vân Thư giật ống tay áo của chồng, đến dàn trầm giọng hỏi: “Mẫn Thận say rôi bá đạo như này à?”
Tạ Mẫn Hành nói: “Không hề.”
Lát nữa anh ấy sẽ bá đạo hơn nhiều.
Lâm Khinh Khinh mở miệng dưới ánh mắt của Tạ Mẫn Thận, khẽ gọi thứ mà sáu năm nay chưa gọi: “Mẹ.”
“Haizz, con dâu, cuỗi cùng mẹ cũng không cân lo lắng nữa.” Bà Tạ ước gì có thê đưa cho Lâm Khinh Khinh tát cả những thứ trên người bà ấy cho cô ây.